Liễu Tiêu dè dặt đi đến bên giường của Vua Sói Tuyết, nhìn vẻ mặt của hắn rồi hỏi: “Đại vương khó chịu ở đâu ạ?”
Vua Sói Tuyết hỏi ngược lại bé: “Còn em thì sao?”
Liễu Tiêu ngẩn ra: “Em á? Sao em phải khó chịu?”
Vua Sói Tuyết: “Thái hậu bắt em phải thị tẩm chung với Tuy Tuy, em có khó chịu không?”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ chốc lát, bèn đáp: “Lúc đầu thì có hơi…”
“Ừm?” Vua Sói Tuyết hỏi, “Ý em là về sau thì hết hửm?”
“Vầng.” Liễu Tiêu thành thật gật đầu, “Dù gì bọn em cũng có thị tẩm thật đâu, đều ngồi học mà.”
Vua Sói Tuyết cứng họng không đáp gì được.
Liễu Tiêu chợt nói tiếp: “Nhưng mà…”
“Nhưng gì?” Vua Sói Tuyết hỏi bé.
“Nhưng… nhưng mấy ngày không thấy Đại vương, em…” Liễu Tiêu thấy hơi ngượng, “Rất nhớ Đại vương…”
Vua Sói Tuyết nghe xong thì bật cười vui vẻ, nắm lấy tay Liễu Tiêu, hỏi bé: “Em nhớ bổn vương hửm? Thế sao không đến gặp bổn vương?”
Liễu Tiêu lắc đầu đáp: “Dạo này Đại vương bận việc mà. Em không dám quấy rầy Đại vương. Nếu không thì sẽ bị gọi là không có đức hạnh của người làm phi đấy ạ.”
Nghe Liễu Tiêu nghiêm túc nói “đức hạnh của người làm phi” khiến Vua Sói Tuyết không biết nên giận hay cười nữa, “Tuy nói là không gọi em nên em không được đến. Nhưng mà tối ta đều cho gọi em đến Lang Sơn Tuyết Điện, sao em lại không đến?”
Liễu Tiêu nghĩ ngợi chốc lát, muốn nói lại thôi.
“Cứ nói đi đừng ngại.” Vua Sói Tuyết nắm lấy tay Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu liếc mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/1031827/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.