“… Mười bảy…” Giọng của Vua Sói Tuyết bất ngờ dừng lại.
Liễu Tiêu đợi số mười tám mãi mà chẳng thấy vang lên thì hết sức kinh hãi, trợn tròn mắt hỏi: “Sao lại không có mười tám?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Ta đang định hỏi em đây, sao em lại hỏi ta?”
Mặt Liễu Tiêu “xoẹt” phát trắng bợt như giấy: “Dạ… em… em… không biết…”
“Em lại không biết?” Vua Sói Tuyết nói, “Sao cái gì em cũng không biết thế?”
Liễu Tiêu hoang mang hoảng hốt, lại nhớ đến những gì Vua Sói Tuyết nói đêm qua, rằng nếu bé để mất dù chỉ một viên thì sẽ trị tội bé. Liễu Tiêu hết sức đau khổ: “Trời ơi… em không biết thật mà! Phải làm sao giờ?” Nói rồi, Liễu Tiêu mềm oặt ngã vào vai Vua Sói Tuyết, nói: “Đại vương, ngài phạt em đi ạ!”
Vua Sói Tuyết vốn chỉ muốn trêu Liễu Tiêu thôi, ai dè trông bé khổ sở thế này thì lại không nỡ, đành phải lấy trong túi áo ra viên ngọc còn lại: “Ta giấu đi đó.”
Liễu Tiêu sửng sốt: “Đại vương giấu kiểu gì thế?”
“Ta đếm hai lần mười lăm.” Vua Sói Tuyết cười mỉm, “Em không phát hiện ra.”
Liễu Tiêu không biết thật, đực cả mặt ra: “Ngài đếm hai lần mười lăm?… Đại vương học toán còn dốt hơn cả em?”
Nghe bé nói vậy, Vua Sói Tuyết phì cười rồi ôm Liễu Tiêu vào lòng, nói: “Ừ, vừa thấy Mỹ nhân là bổn vương quên luôn cả cách đếm…” Dứt lời, Vua Sói Tuyết cúi đầu đặt lên môi bé một nụ hôn.
Thái y vẫn đang đợi bên ngoài, dược sĩ bước đến hỏi thái y: “Ban nãy giám thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/1031812/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.