Chương trước
Chương sau
"Tằng Tịnh sống cũng không dễ dàng." Lâm Hạ theo đó thở dài, "Nhưng cũng may hắn không từ bỏ, cũng không sợ chịu khổ."
"Tính cách của hắn rất tốt, tích cực lạc quan, ở trong một gia đình như vậy lớn lên, không có trưởng thành lệch lạc đã rất tốt rồi nha......" Vương Tử Ngọc bật mode buôn chuyện liền không dừng lại được. "Lâm ca, em nói nhỏ cho anh cái này, anh đừng nói đi ra ngoài nhé!"
Vương Tử Ngọc thập phần tín nhiệm Lâm Hạ, hắn tin tưởng Lâm Hạ sẽ không đi ra ngoài nói lung tung nên mới cùng Lâm Hạ nói, Lâm Hạ mà biết sẽ càng thông cảm cho Tằng Tịnh.
"Ngao ô!" An An cũng muốn nghe! Cục Bột Trắng tiến vào nói.
"Bảo bảo nói bé cũng muốn nghe." Lâm Hạ nói.
"Thế thì An An không thể nói cho ai nhé, à mà thôi không việc gì, người khác cũng nghe không hiểu An An nói." Vương Tử Ngọc xua xua tay nói.
"Nếu là chuyện gì riêng tư anh nghe không tốt lắm thì phải?" Lâm Hạ tò mò thì tò mò, nhưng chuyện riêng tư của người khác anh không muốn can thiệp.
"Kỳ thật cũng chẳng phải chuyện lớn gì, người quen hắn đều biết." Nói bí mật cũng không hoàn toàn là bí mật, trên thực tế người biết cũng không ít. "Học đệ hắn là sống cùng mẹ, mẹ hắn không có việc làm, nhưng mà có người cho bọn hắn sinh hoạt phí......" Vương Tử Ngọc không có nói thẳng ra, nhưng Lâm Hạ vừa nghe liền biết ý tứ.
Tằng Tịnh là con riêng, cong riêng trong gia đình giàu có rất phổ biến, Lâm Hạ cũng từng là con riêng. Không thể phủ nhận, anh cũng từng có những suy nghĩ vặn vẹo, nhưng còn may nội tâm của anh kiên định.
"Ngao ô!" An An nghe không hiểu! Cục Bột Trắng lắc lắc đầu, hai mắt mê mang mà nhìn Lâm Hạ.
"Mẹ của Tằng Tịnh ca ca gửi tiền ngân hàng, mỗi tháng lấy tiền lãi để sinh hoạt." Lâm Hạ mặt không đổi sắc giải thích cho Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" Cái này An An đã hiểu! Cục Bột Trắng vẫy vẫy cái đuôi, nhóc ở ngân hàng cũng có tài khoản tiết kiệm, khi cần có thể bảo Lâm Hạ lấy ra giúp nhóc.
Cục Bột Trắng nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Ngao ô?" Ba ba, An An phải giao sinh hoạt phí không ạ?
"Ba ba cùng cha nuôi con được, không cần con giao sinh hoạt phí." Lâm Hạ nhịn không được cười nói.
"Ngao ô!" Thế thì An An phải đem tiền gửi vào ngân hàng! Không cần giao sinh hoạt phí, An An liền có thể đem tiền đi gửi lãi!
Lâm Hạ điểm điểm cái mũi tiểu tham tiền Cục Bột Trắng, tiếp tục cùng Vương Tử Ngọc nói chuyện: "Còn may hắn hiện tại đã thành niên, bằng không sinh hoạt sẽ thực gian nan."
Có thể tưởng tượng ra được nếu Tằng Tịnh vẫn là đứa trẻ, hắn cùng mẹ nếu mất đi chỗ dựa kinh tế, ngày tháng qua ngày sẽ không tốt lành gì.
"Không sai, thật may học đệ thành niên rồi." Vương Tử Ngọc gật đầu mãnh liệt tán đồng, " Mẹ hắn đã 40 tuổi, sống trong nhung lụa mười mấy năm, hiện tại muốn đi tìm việc cũng khó." Chuyện nhà người ta hắn không nên nhiều lời, nhưng hắn thật sự đau lòng giùm Tằng Tịnh.
"Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, tin chắc rằng mẹ con hắn sẽ ổn thôi." Cái này Lâm Hạ rất có quyền lên tiếng, lúc anh mang thai Cục Bột Trắng, vì Cục Bột Trắng mà anh da mặt cực mỏng cũng mặt dày hướng Trần Minh Kiệt xin giúp đỡ.
"Chỉ mong là như vậy......" Lúc này đây, Vương Tử Ngọc ánh mắt nhìn xa xăm. Nơi xa, gió thổi bay một mảnh lá rụng, lá rụng phiêu phiêu không biết đi nơi nào......
Không biết là mình được người khác đau lòng, Tằng Tịnh lúc này cưỡi xe máy điện đi tới KTV, đem xe cất kĩ, Tằng Tịnh vội vàng chạy tới báo danh. Hôm nay là lần đầu tiên hắn đi làm, còn cần phải đi làm một ít thủ tục.
Thực trùng hợp chính là hắn mới vừa đi vào liền đụng phải Lý Hào, Lý Hào tự mình dẫn hắn đi. Những người khác cũng nhìn thấy lão bản tự mình dẫn người, trong lòng đối với Tằng Tịnh coi trọng hơn vài phần, không làm trò người mới bắt nạt người cũ gì cả, mà là tận tâm tận lực dạy hắn làm việc.
Những chi tiết này Tằng Tịnh đều chú ý tới, hắn có thể nhận được hai việc làm thêm này đều là Vương Tử Ngọc giúp hắn xin được. Lý Hào cũng là vì Vương Tử Ngọc mới tự mình dẫn theo hắn, bằng không hắn cũng sẽ không được nhẹ nhàng thế này.
Nghĩ vậy chút, trong lòng Tằng Tịnh đối với sự trợ giúp của mọi người tràn ngập cảm kích. Nếu không phải có mấy người Vương Tử Ngọc, hắn khẳng định trải qua không dễ dàng. Từ một đứa con riêng sống trong nhung lụa biến thành đứa phải làm công kiếm tiền tự nuôi sống chính mình, chuyển biến như vậy với hắn mà nói rất khó chịu, nhưng hắn tin tưởng chính mình có thể chịu đựng được.
Con riêng, cái thân phận này từ sau khi sinh ra liền vẫn luôn theo cùng với hắn. Khi còn nhỏ hắn rất lấy làm lạ, vì cái gì ba ba luôn tới rồi lại đi, không giống những người ba ba khác sẽ cùng người nhà ở cùng một chỗ. Tằng Tịnh hỏi mẹ mình, bà chỉ là bảo hắn đừng hỏi, nhưng khi bà nói những lời này biểu tình thực cô đơn.
Sau khi đi học, đưa hắn đi học đón hắn trở về, họp phụ huynh đều là mẹ, ba ba chưa từng tới. Mặc dù những món đồ chơi mới nhất, mặc quần áo hàng hiệu, ăn đồ ăn vặt quý nhất thì tính cái gì, các bạn học vẫn như cũ cười hắn không có ba ba, Tằng Tịnh khóc lóc phản bác nói hắn có ba ba. Nhưng hắn không có nói, ba ba hắn chỉ là tới xem bọn họ, không có sống cùng nhau.
Lại lớn lên chút nữa, Tằng Tịnh đã hiểu. Hoá ra hắn là con riêng, ba ba đã có một gia đình danh chính ngôn thuận, mà hắn cùng mẹ bị ba ba giấu ở bóng tối, không thể quang minh chính đại mà nói ra. Bọn họ rõ ràng là quan hệ thân nhất, nhưng ở bên ngoài gặp được cũng chỉ có thể xem nhau là người xa lạ.
Tằng Tịnh trộm chạy tới nhìn một cái gia đình khác của na ba, nhìn ông cùng vợ và con gái cùng nhau đi dạo phố, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ. Ngày đó ánh mặt trời thật tươi đẹp, Tằng Tịnh lại tránh ở trong một góc âm u, nhậm một lòng đau nhói. Ở cùng một thành phố, hắn cùng ba mẹ chưa từng cùng nhau dạo phố bao giờ.
Tằng Tịnh hận qua oán qua, nhưng cuối cùng mọi cảm xúc đều hóa thành bất đắc dĩ. Hắn vô pháp lựa chọn cha mẹ cùng xuất thân, hơn nữa cha mẹ đối với hắn rất tốt, ba ba sẽ cho bọn họ đủ sinh hoạt phí, để cho bọn họ trải qua cuộc sống dễ chịu, hắn không có lý do oán trách.
Mỗi ngày trôi qua trong bình yên, thẳng đến mấy ngày hôm trước, tháng này sinh hoạt phí không có tới, mẹ mấy ngày không liên hệ được với ba ba, mới phát hiện ba ba bị bắt. Ông phạm vào tội rất nghiêm trọng, phải một thời gian dài chỉ có thể ở một chỗ trôi qua. Tài sản của ông bị tịch thu, cái gì cũng không có để lại cho người không có danh phận như bọn họ, cái gia đình danh không chính ngôn không thuận này lâm vào nguy cơ.
Tằng Tịnh đã là người trưởng thành, hắn biết đôi vai mình phải gánh trách nhiệm, nhưng hắn muốn hoàn thành việc học, từ bỏ việc học đối với tương lai của hắn sẽ càng không có hy vọng.
Khẽ cắn môi, Tằng Tịnh quyết định lựa chọn đi con đường vất vả, nhìn tay da thịt non mịn, hắn biết không lâu về sau, đôi tay nay sẽ phủ lên đầy vết chai, nhưng hắn vất vả là đáng giá.
Hắn tên là Tằng Tịnh, hắn là một đứa con riêng. Mẹ hắn là một người phá hủy một gia đình khác, ban đầu bà không biết bạn trai mình là một người đàn ông có vợ, sau dù đã biết cũng không lựa chọn rời đi. Có thể là bởi vì sống trong nhung lụa quen rồi, có thể là bởi vì trong bụng có hắn, có thể là bởi vì thật sự yêu một người...... Năm con trai bà mười tám tuổi, cuộc sống phú quý của bà kết thúc. Ba ba hắn tên là Tằng Đại, trước kia là một quản lý cấp cao của một công ty. Ông có hai gia đình, đem một cái ẩn tàng mười mấy năm, nhưng cuối cùng chỉ còn lại ông một người ở nhà giam lạnh băng......
Đúng đúng sai sai ai thị ai phi, tất cả đều đã không quan trọng, sinh hoạt vẫn phải tiếp tục, hy vọng còn ở phía trước, chỉ cần đối với cuộc sống còn có tin tưởng, hắn có thể dũng cảm đi về phía trước. Bầu trời đêm thành phố rất ít khi nhìn thấy trời sao, nhưng có đèn đường có thể cho hắn thấy rõ phương hướng.
Nghĩ đến ngày mai có thể vuốt ve lông xù xù của đám thú cưng trong cửa hàng, Tằng Tịnh trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười.
......
Liễu Thời Hoán theo lệ thường qua cùng mấy người Lâm Hạ cùng nhau ăn bữa sáng, hôm nay bữa sáng có cháo cùng bánh bao, Liễu Thời Hoán khá hài lòng.
Cục Bột Trắng uống một chén lớn cháo ăn hai cái bánh bao thịt, ăn no xong nhóc liền ở trên sô pha chờ mấy người Lâm Hạ thu dọn. Liễu Thời Hoán hỗ trợ thu thập chén đũa, dọn xong ra ngoài liền thấy Cục Bột Trắng mặt úp vào sô pha đưa lưng về phía bọn họ.
"Phốc phốc phốc......" Cục Bột Trắng chẳng những phát ra kỳ quái thanh âm, toàn bộ thân thể còn run lên.
Liễu Thời Hoán lo lắng Cục Bột Trắng xảy ra chuyện gì, chạy nhanh đến chỗ nhóc gọi. "An An!"
"Phốc phốc phốc......" Cục Bột Trắng chậm rì rì xoay người, chỉ thấy nhóc hai móng che miệng, vẻ mặt mừng thầm, cười đến đôi mắt đều cong thành hình trăng non. Hoá ra tiểu lão hổ che miệng cười trộm, cũng không biết vì cái gì cười đến vui vẻ như vậy.
"Có chuyện gì mà cười vui vẻ đến như vậy?" Liễu Thời Hoán yên tâm không tự chủ được cũng theo đó nở nụ cười.
"Ngao ô!" An An muốn đi công ty của cha chơi! Cục Bột Trắng sở dĩ cười đến vui sướng như vậy, là bởi vì nhóc sẽ cùng Lâm Hạ đến công ty của Đường Ân Lãng. Cục Bột Trắng xem qua phim thần tượng, cha nhóc là bá đạo tổng tài, nhóc là con trai của bá đạo tổng tài, đi công ty của cha chơi khẳng định rất nổi tiếng.
Tưởng tượng đến việc mình có thể thể nghiệm cảm giác trong phim thần tượng, Cục Bột Trắng liền kìm nén không được tâm tình kích động, nhóc còn tưởng mịnh sẽ rụt rè một chút, nhưng vẫn là nhịn không được cười đến phát run.
"Hoá ra là như thế à, vậy thì An An chơi cho vui nhé." Liễu Thời Hoán mị mị mắt, sờ sờ Cục Bột Trắng đáng yêu.
"Ngao ô?" Thời Hoán ca ca có muốn cùng An An đi không?
"Không được, chú đến cửa hàng thú cưng rồi." Liễu Thời Hoán đối với chuyện đến dạo công ty không có hứng thú, còn không bằng đi cửa hàng thú cưng cùng Mông Chính nói chuyện phiếm.
"Ngao ô!" Vâng ạ! Mặc dù Liễu Thời Hoán không theo bọn họ cùng đi, Cục Bột Trắng vẫn đối với hoạt động lần này tràn ngập chờ mong.
Đường Ân Lãng cùng Lâm Hạ thu thập xong xuôi, một nhà ba người ngồi xe đi công ty. Ngồi xe ước chừng nửa giờ, nếu đường thông thoáng thì mất khoảng hơn hai mươi phút là đến.
"Tới rồi."
Lâm Hạ nhìn lên trên, anh nhìn thấy logo cùng tên công ty: Khoa học kỹ thuật Hạ An.
"Ngao ô?" Ba ba, trên đó là chữ gì? Cục Bột Trắng nhìn theo tầm mắt Lâm Hạ, cũng thấy được mấy chữ to trên đó.
"Khoa học kỹ thuật Hạ An, nếu ba không đoán sai, Hạ là Lâm Hạ, An là Lâm Dư An." Lâm Hạ trong mắt phiếm ý cười hạnh phúc, chữ ánh vàng lấp lánh khắc ở trong lòng.
"Ngao ô!" Tên của ba ba cùng An An! Cái đuôi Cục Bột Trắng nhịn không được nâng đến cao cao, nội tâm tràn ngập tự hào.
"Anh đã về." Đường Ân Lãng đỗ xe xong trở về tìm bọn họ, nhìn thấy Lâm Hạ nhìn chằm chằm Khoa học kỹ thuật Hạ An, khóe miệng hắn cũng nổi lên ý cười.
"Toà nhà này đều thuộc sở hữu của công ty sao?" Lâm Hạ phát hiện toà nhà này chỉ có một tên công ty, chẳng lẽ Đường Ân Lãng bao cả toà nhà?
"Ừ, tầng một tiếp khách, tầng hai văn phòng cùng phòng nghỉ, tầng ba là khu nhi đồng cùng khu sủng vật, tầng bốn nhà ăn...... Tầng cao nhất là văn phòng tổng tài."
Khoa học kỹ thuật Hạ An phần lớn là công tác trí óc, trình tự viên cũng nhiều, Đường Ân Lãng liền đem công ty coi thành một nơi vừa công tác vừa nghỉ ngơi, lao động và nghỉ ngơi kết hợp mới có thể phát huy càng cao hiệu suất.
"Ngao ô?" Cha ơi, cái gì là khu nhi đồng cùng khu sủng vật? Cục Bột Trắng cái khác không nhớ kĩ, chỉ nhớ kĩ khu nhi đồng cùng khu sủng vật còn có nhà ăn.
"Khu nhi đồng cùng khu sủng vật chính là chỗ để cho con cái nhân viên công nhân cùng sủng vật chơi đùa, bên trong có một ít phương tiện giải trí, An An có thể đi chơi." Đường Ân Lãng nói.
"Ngao ô!" An An muốn đi! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
—-
3/12/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.