Chương trước
Chương sau
"Ngao ô?" Ba ba, người làm sao vậy? Cục Bột Trắng quan tâm hỏi.
"Ba ba không có việc gì, ngồi đến chân tê rần mà thôi." Lâm Hạ nặn ra vẻ mặt tươi cười, làm Cục Bột Trắng yên tâm.
Anh lúc nào là ngồi đến chân tê chứ, rõ ràng là bị làm đến chân mềm! Trải qua hơn bốn mươi phút chiến đấu, anh cảm giác toàn thân trên dưới nơi nào cũng kỳ quái.
Trước ngực hai điểm hồng anh bị gặm cắn đến đứng thẳng sưng to, vừa động áo ngủ liền sẽ cọ sát hai điểm hồng anh đứng thẳng, tê dại đến làm thân thể nhũn ra. Mặt sau chỗ khó có thể mở miệng kia, còn tàn lưu lại cảm giác trướng nóng, tựa hồ như vật lửa nóng thô to còn ở bên trong, kiêu ngạo biểu hiện nó từng ở bên trong tùy ý làm bậy...... Còn có hai chân nhũn ra, vừa mềm vừa run, giống như bị rút hết sức lực, đi lại đều khó khăn.
"Ngao ô?" Ba ba, vì cái gì môi người sưng lên? Cục Bột Trắng ngây thơ nhìn chằm chằm đôi môi sưng lên của Lâm Hạ, vẻ mặt ngốc manh.
"...... Bị muỗi cắn, vừa nãy có muỗi......" Lâm Hạ cười khổ, trong lòng âm thầm trách cứ Đường Ân Lãng. Đều do Đường Ân Lãng hôn đến quá dùng sức, đem miệng anh hôn đến sưng lên. . ngôn tình hoàn
Lâm Hạ làn da thực trắng, môi nếu biến hồng liền phi thường rõ ràng, giống như bị sưng lên vậy.
"Ngao ô!" Có muỗi, vậy đêm nay chúng ta buông màn đi! Cục Bột Trắng hưng phấn mà nói. Nhóc cảm thấy buông màn có cảm giác như đang sống trong lâu đài mộng ảo, đó là nơi thoải mái nhất.
"Được." Lâm Hạ không đành lòng dập tắt hứng thú của Cục Bột Trắng, tuy rằng không có muỗi, anh vẫn là đáp ứng buông màn.
Đường Ân Lãng trầm mặc không nói nhưng mặt mày lại hớn hở đem Lâm Hạ đỡ đến trên giường, sau đó hắn cũng đi theo bò lên trên giường, cùng Cục Bột Trắng cùng nhau buông màn. Lâm Hạ nằm ở trên giường, chỉ đạo hai cha con làm việc.
"Đúng vậy, ghép chỗ góc kia...... Nhét vào dưới ga giường......"
Buông màn xong, Đường Ân Lãng kể chuyện cổ tích cho Cục Bột Trắng nghe. Cục Bột Trắng nghe xong liền ngủ, Lâm Hạ mệt đến không động được, đi theo Cục Bột Trắng ngủ luôn.
Đường Ân Lãng thấy bọn họ ngủ rồi, nhẹ nhàng buông cuốn truyện ra, ở trên trán Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng lưu lại một nụ hôn, sau đó tắt đèn đi ngủ. Nhưng hắn không có lập tức đi vào giấc ngủ, mà là ôm Lâm Hạ, cảm nhận dư vị kích tình trong phòng tắm, Lâm Hạ thơm ngọt càng làm hắn tâm viên ý mã.
Trong bóng đêm, Đường Ân Lãng ánh mắt lưu chuyển, tiếc nuối mà thở dài.
Lâm Hạ vẫn cần rèn luyện nhiều hơn, mới làm một lần liền mệt thành như vậy, xem ra về sau phải luyện tập nhiều mới được......
Ngày kế, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ không khí tăng trở lại, thích hợp đi ra ngoài.
Đường Ân Lãng dậy sớm nấu một nồi cháo, ăn cùng với rau ngâm chua Lâm Hạ làm, còn làm trứng hấp xì dầu cách thuỷ.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Lâm Hạ khôi phục hơn phân nửa tinh lực, có thể hành động bình thường. Bất quá Đường Ân Lãng thực săn sóc, chẳng những tự mình xử lý việc vệ sinh của Cục Bột Trắng, còn ở trên chỗ ngồi thả một cái...... đệm mềm......
Lâm Hạ yên tâm thoải mái mà ngồi xuống, ở trong lòng khen ngợi Đường Ân Lãng cơ trí. Mỗi cái ghế đều thả đệm mềm, như vậy anh không cần ở dưới ánh mắt nghi hoặc của Cục Bột Trắng cùng Hámter mà xấu hổ ngồi xuống.
Ăn xong bữa sáng, Trần Minh Tông lại qua đây đón người, đồng thời cùng Lâm Hạ trao đổi một chút tin tức của Trần Trung.
Bởi vì anh trai người yêu tự mình lên tiếng, Cảnh Nhiên thực để bụng, thông qua các loại con đường suốt đêm giúp hắn tra người. Bất quá bởi vì thời gian ngắn, Cảnh Nhiên chỉ tra ra tình huống cơ bản, cụ thể không tra được.
Trần Trung công tác tại một nhà xưởng ở Quảng Đông rất nhiều năm, khoảng thời gian trước mhaf xưởng hắn làm việc mở phân xưởng ở Giang Thành, Trần Trung đi theo lại đây. Hắn ở cùng một nam nhân cùng xưởng, hai người ở phụ cận nhà xưởng thuê nhà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người hẳn là quan hệ người yêu.
Cảnh Nhiên xem được tư liệu đánh giá công tác của Trần Trung, thuần một sắc khen ngợi, công tác nghiêm túc, tính cách ôn hòa...... Là một người không tồi.
Trần Minh Tông cảm thấy để Trần Trung biết Hamster nhỏ ở đâu không sao, bởi vì Trần Trung thật lâu không có về nhà, phỏng chừng đối trong nhà cũng là tuyệt vọng. Hơn nữa, Trần Trung cũng thích nam nhân, điểm này thành công lấy lòng Trần Minh Tông.
"Loại chuyện này nên hỏi qua ý kiến Hamster nhỏ đi?" Lâm Hạ động động thân thể, đổi cái tư thế ngồi.
"Tôi sẽ nói với em ấy, Trần Trung bên kia, cậu đi trước thử một chút." Trần Minh Tông rất nhanh đưa ra quyết định, sau đó, hắn trên dưới đánh giá Lâm Hạ một phen, cuối cùng sâu kín mà phun ra mấy chữ: "Đừng túng dục quá độ."
"......" Lâm Hạ khóc cũng không được cười cũng không xong, nhìn Trần Minh Tông nói xong lời nói liền kiên quyết xoay người rời đi tìm Hamster nhỏ, đột nhiên cảm thấy Trần Minh Tông thực đáng thương.
Mỗi ngày đều dính ở bên nhau, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn được, cũng rất thống khổ đi......
Nắm tay Hamster nhỏ đi Trần Minh Tông liên tục đánh mấy cái hắt xì. Hắn híp híp mắt, ánh mắt sắc bén.
Là tên gia hỏa nào mắng ta?!
Đường Ân Lãng lái xe đưa Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng tới sủng vật cửa hàng. Cục Bột Trắng tới trong tiệm liền đem cái đệm lấy ra, ngậm đến ban công lầu hai, đặt xuống, phơi nắng.
Cái đệm màu lam có hoạ tiết hình lão hổ chibi, chung quanh còn có vô số hình hoa lá đầy màu sắc. Cục Bột Trắng nằm ườn lên trên đệm, lười biếng mà duỗi duỗi thân thể, thích ý nheo lại đôi mắt.
Lâm Hạ giúp Cục Bột Trắng chuẩn bị một ly nước ấm, đem ly nước đặt bên cạnh Cục Bột Trắng, nhóc nếu khát liền có thể dùng ống hút uống nước.
"Ngao ô?" Ba ba, người có muốn cùng An An phơi nắng không? Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, dịch đến một bên nhường một chỗ cho Lâm Hạ.
"Ba ba còn phải làm việc, bảo bảo tự mình phơi nắng đi!" Lâm Hạ nhìn Cục Bột Trắng lưu lại một khoảng trống, nhóc chỉ có một chỗ đệm nằm không vừa một con tiểu hổ con, nhịn không được bật cười. Anh sờ sờ đầu Cục Bột Trắng đầu, ôn nhu nói.
"Ngao ô!" Vậy được ạ, An An tự mình phơi nắng! Cục Bột Trắng cọ cọ lòng bàn tay Lâm Hạ, ngoan ngoãn mà nói.
"Muốn hay không đem điện thoại để lại cho con?" Lâm Hạ sợ nhóc một con hổ nhàm chán, hỏi.
"Ngao ô!" Muốn ạ! Cục Bột Trắng tức khắc hai mắt tỏa ánh sáng, giơ lên móng vuốt ở không trung chém chém.
"Trước hết ba chụp cho con một tấm ảnh con phơi nắng, được không?" Lâm Hạ trong mắt ý cười càng đậm, anh lấy ra di động.
"Ngao ô!" Được ạ! Cục Bột Trắng nghe được chụp ảnh lập tức tinh thần tỉnh táo, nhóc một lần nữa nằm cẩn thận, đầu nâng lên, đón ánh mặt trời, miệng tràn ra một nụ cười sáng lạn.
"Tạch tạch tạch!" Lâm Hạ nhịn xuống xúc động muốn che lại trái tim bị manh hóa, liên tiếp chụp thật nhiều bức, chụp xong lại bảo Cục Bột Trắng đổi tư thế.
"Ngao ô!" Ba ba, giúp An An cùng hoa hoa chụp một tấm! Cục Bột Trắng bò dậy, đi đến cạnh mấy bồn hoa trồng ở ban công, nâng lên móng vuốt nhón chân, nhẹ nhàng bắt lấy một đóa hoa.
"Tạch tạch!" Lâm Hạ đem hình ảnh tiểu hổ con ngửi hoa đầy xinh đẹp lưu lại, tâm cũng đi theo mềm thành một vũng nước.
"Bảo bảo sao lại đáng yêu như vậy?" Lâm Hạ bế Cục Bột Trắng lên, nhịn không được hôn nhóc một cái. Bảo bảo của anh là Khả Ái Đa (kem Cornetto),bằng không như thế nào sẽ đáng yêu như vậy!
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng thẹn thùng che mặt, làm Lâm Hạ không nhịn được bật cười. Lâm Hạ đem nhóc buông xuống, sau đó gửi ảnh chụp cho Đường Ân Lãng xem.
"(∩_∩)" Đường Ân Lãng rất nhanh trả lời lại, làm Lâm Hạ kinh ngạc chính là, hắn gửi đến một nhãn dán kí tự?
Đường Ân Lãng đang ở cùng Du Hải xem chỗ thi công, tiếng tin nhắn vang lên, Đường Ân Lãng móc di động ra nhìn, đã bị thịnh thế mỹ nhan của Cục Bột Trắng bắt lấy tâm.
Tiểu hổ con đang phơi nắng nha! Đường Ân Lãng ngón tay cái vuốt ve Cục Bột Trắng trên màn hình, xem nhóc cười đến vẻ mặt sáng lạn, tâm tình không tự giác đi theo tốt lên.
"Ông chủ?" Du Hải không nghe được ông chủ đáp lời, quay đầu lại gọi hắn một tiếng, lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm màn hình di động, cười đến vẻ mặt nhu hòa.
"Cho cậu xem con trai tôi." Đường Ân Lãng đem điện thoại đưa qua, khẩu khí mang theo khoe mẽ.
"......" Du Hải cạn lời. Hắn là cẩu độc thân, Đường Ân Lãng cũng không phải không biết, này không phải đang kích thích hắn sao?! Nhưng mà, giây tiếp theo!
"An An thật đáng yêu! Quá manh rồi! Thật muốn sinh một đứa!......" Du Hải mắt mạo ngôi sao, tâm thiếu nữ tràn lan.
"Cố lên." Đường Ân Lãng tàn nhẫn mà từ trước mặt Du Hải thu hồi di động, tay kia vỗ vỗ bả vai Du Hải, có lệ cổ vũ hắn.
"......" Du Hải cảm thấy ông chủ rất hẹp hòi, cho hắn xem thêm một lúc Cục Bột Trắng đáng yêu thì làm sao! Bất quá...... "Đây là An An gửi qua cho ngài à?"
"Hẳn là vậy đi." Đường Ân Lãng cảm thấy ảnh chụp hẳn là Cục Bột Trắng gửi qua cho hắn, lần trước Cục Bột Trắng cũng gửi cho hắn rất nhiều ảnh chụp.
"Ông chủ à tôi nói với ngài, cùng trẻ con nói chuyện phiếm tốt nhất dùng vẻ mặt đáng yêu trả lời. Nhóc con còn chưa nhận biết chữ, ngài gửi nhãn dán hay emoticon qua là nhóc ấy có thể xem hiểu." Du Hải đôi mắt híp lại, trong mắt hiện lên tinh quang như có như không.
"Vậy à? Để tôi thử xem." Đường Ân Lãng không có phát hiện tính toán trong lòng Du Hải, hắn mở mấy gói sticker ra, muốn gửi một nhãn dán mỉm cười qua.
Gửi nhãn dán đích thực là một phương pháp tốt, có đôi khi hắn không có tiện gửi giọng nói, Cục Bột Trắng còn chưa có biết chữ, gửi nhãn dán đúng là tiện thật.
"Chậm đã!" Du Hải kịp thời ngăn cản hắn, "Cái mỉm cười này là ý tứ haha, đổi một cái khác đi?"
"Gì?" Đường Ân Lãng khó hiểu, cái này nhìn sao cũng chính là mỉm cười, như thế nào sẽ là haha chứ?
"Nhãn dán có chút phức tạp, có nhiều ý nghĩa, người không thường dùng khả năng sẽ dùng sai. Bằng không ông chủ ngài dùng nhãn dán kí tự đi, nhãn dán đó có phần phân loại, sẽ không dùng sai." Du Hải nói.
"Được." Đường Ân Lãng gật gật đầu, click mở emoticon. Giống như Du Hải nói, nhãn dán có rất nhiều, hơn nữa có phần phân loại. Đường Ân Lãng tìm một cái biểu tình vui vẻ, gửi qua cho Cục Bột Trắng. Kết quả là, liền làm cho Lâm Hạ kinh ngạc.
"Mưu kế" thực hiện được Du Hải ở một bên cười trộm, nhìn ông chủ luôn luôn nghiêm túc cẩn thận lại nghiêm trang mà gửi đi những kí tự đáng yêu, như thế nào đều cảm thấy khôi hài.
Ui! Hôm nay thật là một ngày đáng giá kỷ niệm!
......
Lâm Hạ xem nhãn dán Đường Ân Lãng gửi qua, nghĩ nghĩ, cũng gửi lại một emoticon ( ^ω^).
Đường Ân Lãng trả lời lại rất nhanh, Lâm Hạ lại trả lời tiếp. Hai người ngươi tới ta đi, triển khai một hồi "Đại chiến" emotiocon. Thẳng đến khi Du Hải thúc giục Đường Ân Lãng, Đường Ân Lãng mới lưu luyến mà gửi tin nhắn giọng nói nói gặp lại sau.
"An An, cha phải đi làm việc tiếp, chờ rảnh lại bồi con nói chuyện phiếm."
Lâm Hạ nghe được Đường Ân Lãng nói, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nguyên lai Đường Ân Lãng vẫn luôn đem anh trở thành Cục Bột Trắng. Bất quá, Lâm Hạ không có chọc phá. Đâm lao phải theo lao mà gửi đến một nhãn dán cúi chào, sau đó đem điện thoại để lại cho Cục Bột Trắng.
"Ba ba đi xuống làm việc, có chuyện gì thì con gọi cho Tử Ngọc hoặc Mông Chính ca ca nhé." Lâm Hạ dặn dò Cục Bột Trắng, thấy Cục Bột Trắng gật đầu mới rời đi.
——
7/6/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.