Chương trước
Chương sau
Ăn xong điểm tâm Cục Bột Trắng chạy ra bên ngoài xem TV, vừa lúc tới thời gian chiếu ohim hoạt hình mà nhóc thích, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng tiếp tục bận rộn nấu ăn.
"Ừm, có thể bưng đồ ra ngoài bàn rồi." Một món canh, ba món mặn, hai món xào đã làm tốt, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng cùng nhau bưng đồ ra bàn ngoài.
"Ngao ô?" Chuẩn bị ăn cơm, vậy ai mang An An đi rửa tay ạ?
"Ta dẫn con đi." Đường Ân Lãng đặt đồ ăn lên bàn, sau đó bế Cục Bột Trắng lên đi hướng buồng vệ sinh rửa tay.
Lâm Hạ cười nhìn hai người bọn họ, cảm thấy trước mắt một người một hổ hình ảnh thập phần hài hòa, nhưng một tia cảm giác kì dị lại bắt đầu nảy mầm trong lòng.
Cái loại cảm giác kỳ quái này lại xuất hiện!
Đến tột cùng là nơi nào kỳ lạ, luôn có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp. Lâm Hạ suy tư không có kết quả, tạm thời buông tha suy nghĩ quay lại phòng bếp bưng đồ ăn ra.
Khi Lâm Hạ vừa quay ra, Đường Ân Lãng cũng vừa lúc rửa tay xong cho Cục Bột Trắng đi ra ngoài. Lâm Hạ bỗng nhiên bừng tỉnh, trên mặt biểu tình nháy mắt đọng lại.
Cậu đã biết nơi nào kỳ quái, làm cho cậu luôn cảm thấy kỳ quái không thoải mái chính là đến từ Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng. Lâm Hạ kinh ngạc phát hiện, Đường Ân Lãng tựa hồ có thể nghe hiểu Cục Bột Trắng nói!
Thời điểm ở phòng bếp, Lâm Hạ cũng không có nói Cục Bột Trắng muốn ăn điểm tâm gì, Đường Ân Lãng đã lấy ra bánh củ năng mà Cục Bột Trắng muốn ăn. Tận hai lần chứ không chỉ một, vừa rồi Cục Bột Trắng nói muốn đi rửa tay, Đường Ân Lãng liền lập tức ôm nhóc đi rửa tay. Lâm Hạ còn chưa nói gì, Đường Ân Lãng đã biết ý tứ của Cục Bột Trắng.
Đương nhiên, có khả năng là Đường Ân Lãng đoán được Cục Bột Trắng muốn làm cái gì.
Nhưng làm sao có thể vừa khéo như vậy được! Đường Ân Lãng rất có khả năng nghe hiểu được Cục Bột Trắng nói, hoặc có thể nói Đường Ân Lãng cũng là một dị tộc!
Nghĩ đến loại khả năng này, Lâm Hạ vẻ mặt cứng đờ tựa như xuất hiện vết nứt, cũng may cậu kịp thời phản ứng lại, ngay trước khi Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng nhìn đến liền khôi phục biểu tình mỉm cười. Lâm Hạ tâm tình tốt hơn rất nhiều, nếu Đường Ân Lãng thật là dị tộc, vậy những phiền não trước đó của Lâm Hạ cũng bớt đi không ít, đồng dạng thân là dị tộc Đường Ân Lãng khẳng định có thể tiếp thu Cục Bột Trắng.
Tuy rằng Lâm Hạ suy đoán Đường Ân Lãng là dị tộc, nhưng cậu còn chưa thể xác định. Nhưng không quan hệ, những ngày kế tiếp cậu có thể hảo hảo quan sát.
Đồ ăn dọn xong Lâm Hạ liền đi lên lầu gọi Hamster nhỏ xuống dưới.
Hamster nhỏ ở phòng bên cạnh phòng Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng, Hamster nhỏ thu thập phòng mình đến sạch sẽ ngăn nắp, Lâm Hạ cùng Trần Minh Tông mua tặng hắn đồ gì cũng được hắn giữ gìn rất cẩn thận.
Hamster nhỏ vẫn giữ thói quen mở đèn ngủ, ánh đèn màu vàng ấm áp ấm chiếu vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn ngoan ngoãn của Hamster nhỏ, mang lại cho người ta một loại cảm giác ấm áp.
"Hamster nhỏ, dậy ăn cơm." Lâm Hạ đem một tia không đành lòng quấy rầy hắn ngủ ấn trở về, dùng tay nhẹ nhàng nắm cái mũi Hamster nhỏ.
"Lâm ca......" Bị nắm lấy mũi Hamster nhỏ thực mau tỉnh lại, tỉnh lại nhưng vẻ mặt hắn vẫn mờ mịt mà nhìn Lâm Hạ. Lâm Hạ có thể nhìn ra từ trong ánh mắt ngốc ngốc mơ hồ của hắn rằng "Tôi là ai, đây là đâu, sao tôi lại ở đây".
"Rời giường ăn cơm." Lâm Hạ cười lặp lại.
"Vâng." Hamster nhỏ ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi. Hắn giống như ngủ thật lâu, đồng hồ báo thức trên bàn đã chuyển từ số này chuyển sang số khác. Hôm nay hắn chưa giúp được việc gì, ngẫm lại đều cảm thấy hổ thẹn.
"Làm sao vậy?" Lâm Hạ giúp Hamster nhỏ sửa sang lại đám tóc vểnh ngược trông rất ngốc nghếch trên đầu do ngủ nhiều của hắn.
"Thực xin lỗi...... Em ngủ say quá...... Đầu...... Không giúp được gì......" Hamster nhỏ cúi đầu hổ thẹn mà nói.
"Không có việc gì, không cần nghĩ nhiều như thế, nơi này là nhà của em, muốn ngủ bao lâu liền ngủ bấy nhiêu, sẽ không ai trách em." Lâm Hạ sờ sờ cái đầu hamster nhỏ an ủi hắn.
"Em......" Một cuộc sống hạnh phúc đẹp như một giấc mơ, nó giống như một bong bóng xinh đẹp tùy thời có thể chọc hỏng bất cứ lúc nào, hamster nhỏ mỗi ngày đều thật cẩn thận, chỉ sợ mình không cẩn thận làm sai chuyện gì, Lâm Hạ sẽ không thích hắn, không cần hắn nữa.
"Anh cùng bảo bảo đều thực thích Hamster nhỏ, cho nên em không cần lo lắng, nơi này vĩnh viễn là nhà của em, anh cùng bảo bảo vĩnh viễn là người nhà của em." Lâm Hạ minh bạch hamster nhỏ khuyết thiếu cảm giác an toàn, thời điểm cậu nhìn đến hamster nhỏ nỗ lực làm việc nghĩ muốn biểu hiện tốt, cậu liền rất đau lòng đứa nhỏ này. Không biết Hamster nhỏ trước kia có phải hay không cũng như vậy, cần cù chăm chỉ mà làm việc, chỉ vì để người nhà không chán ghét mình.
"Dạ......" Hamster nhỏ rầu rĩ mà dúi đầu vào trong lồng ngực Lâm Hạ, hắn minh bạch ý tứ Lâm Hạ, biết Lâm Hạ sẽ không không cần hắn.
"Được rồi, chúng ta đi xuống ăn cơm đi." Lâm Hạ vỗ nhẹ vào lưng Hamster nhỏ, giống như đang trấn an trẻ con vậy. hamster nhỏ cũng giống như khi Cục Bột Trắng gặp ác mộng vậy, đều cần người lớn bên cạnh an ủi vỗ về.
Trong khi Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng chờ đợi, Lâm Hạ và Hamster nhỏ mới khoan thai tới muộn. Mọi người đã đông đủ thì nên bắt đầu thôi, Cục Bột Trắng vừa mới ăn qua điểm tâm lót dạ tựa hồ quên mất nhóc vừa mới ăn bánh củ năng, vừa ngửi thấy mùi thơm Cục Bột Trắng lại bụng đói kêu vang.
"Ngao ô!" An An đói quá à, có thể một miếng ăn xong một cái đùi gà lớn luôn!
Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng đồng thời gắp đùi gà lên, Lâm Hạ cười buông chiếc đũa ra, trong lòng càng thêm khẳng định thân phận Đường Ân Lãng.
Đường Ân Lãng đem đùi gà gắp cho Cục Bột Trắng, lại gắp một miếng thịt đặt vào bát Lâm Hạ, hắn giống như thường lệ, nhưng hắn hình như không hề phát hiện Lâm Hạ đã biết thân phận dị tộc của mình.
"Ngao ô!" Xem An An biểu diễn một ngụm nuốt đùi gà!
Một ngụm nuốt đùi gà là tiết mục Cục Bột Trắng ở trên bàn cơm thường xuyên biểu diễn, nhưng không có một lần nào thành công.
"Ngao......" Cục Bột Trắng nỗ lực mà cắn một mồm to, nhưng vướng cái đùi gà quá lớn, nhóc chỉ cắn được một nửa.
"Ngao ô......" Không tính...... An An lần sau khẳng định có thể làm được!
Tiểu hổ con dáng điệu thơ ngây làm ba người buồn cười, vì không để cho Cục Bột Trắng cảm thấy mất mặt, bọn họ chính là nghẹn lại không dám cười ra tiếng.
Bữa tối qua đi, mấy người cùng nhau xem TV một luac. Chờ đến khi thời gian không còn sớm nữa, Đường Ân Lãng quay về nhà mình, Lâm Hạ bọn họ cũng phải tắm rửa ngủ.
"Em ngủ ngon." Trước khi đi ngủ, Lâm Hạ nhận được tin nhắn ngủ ngon của Đường Ân Lãng.
"Ngủ ngon." Lâm Hạ trả lời hắn, trong lòng giống như có bình mật tràn ra, ngọt ngào không thôi.
Đây là tư vị luyến ái sao? So với uống xong rượu còn làm người say mê hơn......
Liên tiếp nghỉ ngơi mấy ngày, Lâm Hạ chỉ cảm thấy thân thể đều biến lười không ít, nếu không mở cửa hàng chắc đôi tay cậu đều phải rỉ sắt.
Vì thế, cửa hàng thú cưng Vật Ngữ khai xuân.
Trong thời gian tết âm lịch, cửa hàng thú cưng có rất nhiều ưu đãi, rất nhiều khách hàng chưa phải đi làm nhận được tin nhắn ưu đãi đều sôi nổi mang theo thú cưng của mình đến đây, mua mua mua!
"Vương thúc!" Một vị nam nhân trung niên với mái tóc màu nhạt đi vào cửa hàng sủng vật, một đầu tóc bạc của hắn dẫn theo sự chú ý của nhiều người, Lâm Hạ vừa ngẩng đầu liền thấy hắn.
"Tiểu Hạ sớm a!" Vương thúc ôm một chú chó đáng yêu tiến vào, cùng Lâm Hạ chào hỏi.
"Tôi tới mua chút đồ ăn và đồ chơi cho Tiểu Mỹ, gần nhất cửa hàng có nhập đồ gì mới không?" Vương thúc nở nụ cười mà hỏi.
"Có, chúng tôi gần đây có về một ít keo cắn cùng xương cho bọn nó gặm, ở tận cùng bên trong kệ để hàng đó." Lâm Hạ nói.
Vương thúc thích tự mình mang Tiểu Mỹ đi dạo không muốn nhân viên hướng dẫn đi theo, Lâm Hạ liền không có cùng hắn đi.
"Được." Vương thúc cười ha hả mà ôm Miểu Mỹ đi đến kệ để hàng chọn lựa.
"Lâm ca, anh nói xem có phải Vương thúc rất sủng Tiểu Mỹ không!" Vương Tử Ngọc hâm mộ mà nhìn Tiểu Mỹ oa ở trong lồng ngực Vương thúc làm nũng.
Hu hu hu, cậu cũng muốn có một con chó con xinh đẹp như vậy.
Chó con? Không biết vì sao, Vương Tử Ngọc nghĩ tới con husky tên Uy Phong của Lý Hào, thân mình nhịn không được run rẩy. Thôi, vẫn nên nuôi một con mèo nhỏ đáng yêu đi.
"Đúng vậy." Lâm Hạ nhìn bóng dáng một chủ một thú như có điều suy tư.
Vương thúc là một cư dân gần đây, năm nay cũng hơn ba mươi hoặc bốn mươi tuổi tầm đó. Ấn theo tuổi mà nói, Lâm Hạ không nên kêu hắn là chú, nhưng bởi vì hắn đầy đầu tóc bạc, không gọi chú ngược lại cứ cảm thấy không ổn.
"Kêu tôi một tiếng chú là được!" Nhớ rõ khi lần đầu tiên gặp mặt, Vương thúc cười ha hả mà nói.
Vương thúc tựa hồ trên mặt vĩnh viễn treo một gương mặt tươi cười, không có ưu sầu cùng phiền não, nhưng trên thực tế đều không phải là như thế, Lâm Hạ có thể cảm giác được Vương thúc gương mặt tươi cười chỉ để cất dấu đi những đau thương của mình.
Vương thúc trước kia là lính cứu hoả, hắn vì vùng đất này cống hiến rất nhiều, làm được vô số chuyện tốt. Rất nhiều người chịu ơn của hắn, mỗi một năm bình chọn "Lính cứu hoả đẹp nhất" khẳng định sẽ có tên của hắn.
Nhưng một lính cứu hoả ưu tú như vậy lại lựa chọn về hưu sớm, điều này làm cho rất nhiều người đều tiếc hận không thôi. Bởi vì một sự kiện bi thương, con gái duy nhất của hắn một lần ở bên ngoài bơi lội chết đuối bỏ mình, chờ khi hắn đuổi tới thì con gái luôn tung tăng nhảy nhót khắp nơi của mình đã biến thành một thi thể lạnh lẽo rồi. Nghe người ở hiện trường ngày hôm đó nói, Vương thúc luôn tươi cười đã ôm thi thể con gái khóc đến vô cùng thảm thiết, trong tiếng khóc lóc hắn đột nhiên đứt quãng mà nói câu "Ta cứu nhiều người như vậy, lại cứu không nổi con gái của mình......".
Chịu đả kích lớn như vậy nên Vương thúc một đêm đầu bạc, hắn từ phòng công tác đi ra, lựa chọn về hưu sớm. Nếu lúc đó hắn không lựa chọn về hưu sớm, thì đã thăng chức rồi.
Không làm lính cứu hoả nữa nên hắn cùng vợ mở một cửa hàng sửa chữa ở nhà, mỗi ngày bình bình đạm đạm mà trải qua, hàng xóm láng giềng nhờ vả hắn cũng vui vẻ hỗ trợ, trước sau như một nhiệt tâm. Nhưng hắn trên mặt không hề treo nụ cười nữa, thẳng đến khi hắn thu dưỡng Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ là Vương thúc và vợ từ cửa hàng thú cưng Vật Ngữ mang về, Tiểu Mỹ đến khiến hắn khôi phục sinh hoạt lạc thú, tươi cười từ đây trở về trên khuôn mặt hắn.
......
"Vương thúc là đem Tiểu Mỹ thành nữ nhi dưỡng." Lâm Hạ thấy Vương Tử Ngọc vẻ mặt khó hiểu liền giải thích.
"Xem như con gái mà nuôi, thật là lợi hại." Vương Tử Ngọc cũng không biết chuyện xưa trong đó, hắn chỉ là cảm thán bình thường.
Tiểu Mỹ sau khi tới chỗ của Vương thúc, bởi vì ngoan ngoãn có linh tính, giống với tính cách con gái mình, Vương thúc liền xem nó thành con gái để yêu thương, cho nó ăn đồ ngon, cùng chơi đùa với nó, cho nó những loại đồ ăn tốt nhất, mua những loại đồ chơi mới nhất.
Vương thúc đối Tiểu Mỹ rất tốt, kỳ thật có thể xem là đối nữ nhi bồi thường. Trước kia thời điểm con gái còn sống, hắn bởi vì công tác bận rộn, rất ít bồi ở bên người con gái, hắn vắng mặt trong quá nhiều sự kiện của con gái, nhưng mà chờ khi hắn muốn bồi thường thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Hắn đem sự áy náy cùng tiếc nuối với con gái chuyển dời đến trên người Tiểu Mỹ, hắn đưa cho Tiểu Mỹ đồ tốt nhất, cũng là để ai ủi chính mình.
Vương thúc cùng Tiểu Mỹ thực mau đã chọn được đồ vật đi ra tính tiền, hai chủ tớ tràn đầy vui sướng. Lâm Hạ lấy ra bánh quy nhỏ cho sủng vật của cửa hàng, đưa cho Vương thúc mang về.
Vương thúc cảm ơn Lâm Hạ, ôm Tiểu Mỹ cưỡi lên xe máy điện trở về.
"Lâm ca, vì cái gì em cảm thấy có điểm kỳ quái?" Vương Tử Ngọc có chút buồn bực. . truyện ngôn tình
"Nơi nào kỳ quái?" Lâm Hạ hỏi.
"Em cứ luôn cảm thấy vương thúc cười đến có điểm giả." Nói xong, Vương Tử Ngọc làm động tác kéo lên khoé miệng, cho thấy hắn là tò mò mà không phải cố ý ở sau lưng người khác nghị luận.
"Phải không?" Lâm Hạ ánh mắt xa xăm, xe máy điện màu đen cách cửa hàng sủng vật càng ngày càng xa, cuối cùng biến thành một chấm như hạt đậu rồi biến mất ở giao lộ......
——
Sao tôi lại u mê với Axel Auriant và Maxence Danet Fauvel như vạiiii
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.