Chương trước
Chương sau
Ngày cuối cùng của năm đã đến, rất nhiều công ty đã nghỉ, nguyên bản những toà nhà văn phòng náo nhiệt tức khắc trở lên quạnh quẽ rất nhiều.
Trình Miểu đang ở trong nhà sắp xếp lại đồ đạc muốn mang về quê, đột nhiên di động vang lên.
"A lô? Chào ông chủ!" Trình Miểu vừa thấy là điện thoại của ông chủ gọi đến, lập tức nghe máy.
"Tôi ở bên ngoài nhà cậu." Trình Miểu nghe được ông chủ nói như vậy.
"Ông chủ sao ngài lại tới đây?" Sếp lớn ở bên ngoài, Trình Miểu chỉ có thể vội vàng mà đi ra mở cửa, một đôi dép lê lông xù xù "Lộc cộc" vang lên trong gian phòng không tính là lớn này nghe khá rõ.
"Tới đưa tặng quà năm mới cho cậu." Triệu Vũ Hạo ôm theo một cái rương.
"Lễ vật năm mới?" Trình Miểu cảm thấy không thể tưởng tượng, quà tết của công ty đã phát rồi nha. Là một sản phẩm trong nước, một nhãn hiệu di dộng mơid ra mắt trên thị trường, mọi người đều thực thích.
"Đây là quà tặng riêng cho cậu." Triệu Vũ Hạo nói.
"Vậy ạ? Ông chủ mau vào đi!" Trình Miểu không biết Triệu Vũ Hạo vì cái gì muốn tặng riêng quà cho mình, nhưng người đã tới khẳng định không thể cự tuyệt.
Triệu Vũ Hạo đi theo Trình Miểu vào trong nhà cậu, không có gì bất ngờ, nhà của Trình Miểu cùng bản thân cậu phong cách giống nhau, đáng yêu, ấm áp, bình dị. Sắc màu chủ đạo của căn phòng là gam màu ấm, khá nhiều thú bông lông xù xù, khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy căn phòng nhỏ này không giống phòng của con trai ở, mà giống phòng của con gái hơn.
Triệu Vũ Hạo tiến vào liền đưa cho Trình Miểu xem quà, Trình Miểu còn chưa biết đây là một kinh hỉ lớn đến mức nào. Cậu trịnh trọng mà tiếp nhận lễ vật ông chủ đưa cho, sau đó dưới ánh mắt nóng cháy dưới của hắn mở ra.
"Meow!" Một con mèo Ragdoll xinh đẹp ló đầu ra, cao ngạo mà kêu một tiếng.
"Mèo Ragdoll......" Trình Miểu bị mèo béo làm cho kinh ngạc đến không biết phải làm sao, cậu bưng kín miệng, không thể tin được hết thẩy trước mắt. Cậu nhìn nhìn mèo Ragdoll, lại nhìn xem Triệu Vũ Hạo, muốn từ hắn có được đáp án.
"Đây là mèo Ragdoll, tên của nó là Bao Tay." Triệu Vũ Hạo trong mắt ánh lên ý cười.
"Bao Tay!" Biết được đáp án Trình Miểu bế mèo Ragdoll từ trong rương lên, kích động đến bật khóc.
Trước kia cậu ở trên Weibo nhìn thấy video người ta nhận được thú cưng liền vui đến nỗi bật khóc, khi đó cậu liền cảm thấy thực cảm động. Hiện tại đến lượt chính mình, thật sự được trải nghiệm cái cảm giác khi đó. Loại cảm giác này, rất khó miêu tả.
Trình Miểu cứ như vậy ôm mèo Ragdoll rất lâu, mèo Ragdoll thực ngoan mà không có giãy giụa, an an tĩnh tĩnh mà nằm yên ở trong lồng ngực cậu, còn thường thường lấy đệm thịt mềm mại an ủi cậu.
Triệu Vũ Hạo lẳng lặng mà nhìn, không đi quấy rầy bọn họ.
"Ông chủ, cảm ơn ngài!" Trình Miểu rốt cuộc phản ứng lại, cậu thu hồi cảm xúc, bắt đầu đối mặt cái người đưa mèo Ragdoll cho cậu.
Dần dần phản ứng lại cũng khiến Trình Miểu suy nghĩ rất nhiều, ông chủ vì cái gì muốn tặng mèo cho cậu, cậu nên làm như thế nào để báo đáp ông chủ đây...... Thậm chí, cậu nhớ tới từng kí ức khi hai người ở chung, còn có ông chủ đối với cậu thực tốt, khi tăng ca cho đồ ăn vặt, ngày mưa khi cậu quên ô liền mang ô cho cậu, đột nhiên trời trở lạnh mang áo khoác......
Từng màn, rõ ràng đến mức như mới vừa phát sinh ngày hôm qua, phảng phất độ ấm ngày hôm qua vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay......
"Ừm." Triệu Vũ Hạo gật gật đầu. Này không phải kết quả hắn muốn có, nhưng như vậy cũng tốt rồi, con đường vào tim cậu nhóc này cũng không còn xa nữa. Triệu Vũ Hạo tự an ủi mình, lại khó tránh khỏi mất mát.
Trình Miểu không có phát hiện Triệu Vũ Hạo thình lình xảy ra mất mát, cậu đang nghĩ sự tình trước kia, một vấn đề không nghĩ ra nảy lên trong đầu, khiến cậu giống như bắt được cái gì.
"Vì cái gì ông chủ đối với tôi tốt như vậy......"
Trình Miểu rất muốn hỏi Triệu Vũ Hạo vấn đề này, nhưng lại sợ này chỉ là ảo giác của mình. Gương mặt có chút nóng lên, làm suy nghĩ của cậu càng hỗn độn hơn.
Hai người cứ như vậy đối diện, không khí xấu hổ đến vi diệu.
Triệu Vũ Hạo trong lòng cười khổ, tính toán kết thúc trận xấu hổ này, đi xuống lầu cầm đồ dùng của Bao Tay mang lên.
Thấy Triệu Vũ Hạo xoay người phải đi, Trình Miểu trong lòng không biết vì sao hoảng loạn. Rõ ràng trái tim nhảy lên thật nhanh, nhưng cậu vẫn là cảm thấy trong lòng khó chịu. Cậu không muốn trơ mắt nhìn Triệu Vũ Hạo rời đi, tựa hồ Triệu Vũ Hạo vừa đi, thứ cậu vừa mới ẩn ẩn bắt lấy được đã không thấy tăm hơi.
"Ông chủ, ngài vì cái gì đối với tôi tốt như vậy?" Ngay khi Triệu Vũ Hạo sắp đi ra khỏi phòng, Trình Miểu buột miệng nói ra vấn đề vẫn đang làm loạn trái tim cậu lúc này.
Triệu Vũ Hạo đột nhiên dừng bước, kinh hỉ mà quay đầu lại, hắn đối với tên nhóc Trình Miểu trì độn nam này thật là vừa yêu vừa thấy bất đắc dĩ.
"Em đúng là đồ ngốc, bởi vì tôi thích em!" Triệu Vũ Hạo đem Trình Miểu giam cầm giữa hai cánh tay hắn và vách tường, hai người kề sát vào nhau, hương vị trên người nhóc này thật dễ ngửi làm hắn tâm thần hoảng hốt.
Nếu cậu đã hỏi ra khỏi miệng, vậy hắn liền không che dấu nữa. Bằng không, tên nhóc ngốc này khi nào mới biết được tâm ý của hắn đây.
Trình Miểu trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không thể tin được điều chính tai mình nghe được. Thích? Ông chủ thế nhưng thích cậu? Ông chủ lớn lên bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền như thế nào sẽ thích cậu chứ? Ài, không đúng! Ông chủ là nam, cậu cũng là nam!
Trình Miểu chỉ cảm thấy đầu choáng váng, nhất thời không có làm ra phản ứng.
"Đồ ngốc, tôi là nghiêm túc, tôi thực sự muốn cùng em ở bên nhau." Triệu Vũ Hạo không biết Trình Miểu suy nghĩ đã chạy xa, ánh mắt hắn kiên định, từng câu từng chữ mà nói ra.
"Tôi......" Thình lình xuất hiện thông báo thâm tình như thế làm Trình Miểu vừa lấy lại tinh thần, nghẹn không thốt ra lời.
Trình Miểu chưa bao giờ nghĩ tới ông chủ thích cậu, cũng không nghĩ tới tính hướng này. Nói trắng ra là, cậu chưa có chuẩn bị sẵn sàng.
Chính là, vì cái gì trong lòng như vậy ấm như vậy ngọt, so kẹo bông gòn còn muốn ngọt hơn? Ông chủ thật sự rất tuấn tú, đối với cậu cũng thực tốt, chỉ là hắn là ông hủ nha!
"Nếu em không muốn, chúng ta vẫn sẽ giống như trước đây." Không cần trốn tránh tôi...... Triệu Vũ Hạo trong lòng yên lặng bổ sung.
"Không......" Đối với lời nói này của Triệu Vũ Hạo, Trình Miểu phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt, cậu không có nói mình không muốn...... Từ từ! Cậu không có nói không muốn, đó chính là nguyện ý? Cậu là không hy vọng Triệu Vũ Hạo rời đi?
"Meow!" Thấy một màn ái muội Bao Tay sung sướng mà kêu ra tiếng, hai tên quan hốt phân này biểu hiện thật xuất sắc!
Không khí ái muội bị Bao Bay kêu một tiếng đánh vỡ, nhưng Trình Miểu lại phát hiện, mèo là Triệu Vũ Hạo đưa, về sau vừa nhìn đến mèo liền sẽ nghĩ đến hắn; công ty cũng là của Triệu Vũ Hạo, vừa đến công ty cũng sẽ nghĩ đến hắn; bình giữ ấm cũng là hắn đưa, vừa uống nước cũng sẽ nghĩ đến hắn...... Nguyên lai, bất tri bất giác, Triệu Vũ Hạo đã xâm nhập vào sinh hoạt của cậu, trở thành một phần trong sinh hoạt của cậu.
Như vậy, cậu sao có thể dứt bỏ được.
Trình Miểu thừa nhận chính mình ở phương diện kia trì độn, nhưng cậu cũng không ngốc. Như vậy cũng đủ làm cậu minh bạch ý nghĩ của chính mình, đó chính là......
"Em nguyện ý!" Được người thương yêu thật sự thực hạnh phúc, Trình Miểu cảm thấy chính mình không thích hợp cùng nữ nhân ở bên nhau, cậu vẫn là muốn người khác sủng ái mình. Nếu như vậy, vì cái gì không tiếp nhận Triệu Vũ Hạo chứ? Cậu đối với Triệu Vũ Hạo cũng có cảm giác. Được người tốt như vậy thích, mình có tài đức gì?
"Hả?" Triệu Vũ Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng được, cậu nhóc đáp ứng hắn? Hắn đã làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt, kết quả sau con đường khúc chiết lại thấy hy vọng.
"Em giống như...... Cũng có chút thích anh." Trình Miểu ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, trên mặt nổi lên đỏ ửng.
"Thật sự?" Triệu Vũ Hạo mừng rỡ như điên, kinh hỉ đến muốn khóc. Trình Miểu cũng thích hắn!
"Vâng." Trình Miểu phát ra thanh âm rầu rĩ, nhận được câu trả lời khẳng định làm Triệu Vũ Hạo ôm chặt cậu vui sướng không thôi.
Hừ mặc kệ hai tên quan hốt phân như thế nào ngọt ngào lại xấu hổ, Bao Tay thản nhiên mà nhảy xuống sô pha, bắt đầu đánh giá căn nhà mình sắp ở lại. Nhà của quan hốt phân còn muốn nhỏ hơn cả cửa hàng sủng vật, nhưng đồng dạng lại ấm áp như nhau, có ban công có thể phơi nắng. Bao Tay xoay vài vòng, đã quyết định tốt tự mình muốn ở nơi nào trải qua mỗi ngày......
Buổi tối Lâm Hạ về nhà lên WeChat liền thấy, Triệu Vũ Hạo gửi cho cậu tin tức. Triệu Vũ Hạo cùng người hắn thích ở bên nhau, hắn cảm tạ Lâm Hạ để cho bọn họ thu dưỡng Bao Tay cùng với trong khoảng thời gian này đã chiếu cố hắn......
Ở bên nhau à! Lâm Hạ cũng vì hắn mà cảm thấy vui vẻ, đồng thời có chút tiếc nuối mà cự tuyệt Triệu Vũ Hạo mời khách.
Triệu Vũ Hạo thực nhanh gửi lại một cái tin tức, nói hắn muốn quyên tiền cho của hàng sủng vật.
Cái này Lâm Hạ không có cự tuyệt, bởi vì cửa hàng sủng vật của cậu thu dưỡng rất nhiều sủng vật, phí tổn vẫn luôn là cái vấn đề lớn.
Lâm Hạ đem thẻ ngân hàng gửi qua cho hắn, di động rất nhanh có tin nhắn tới. Triệu Vũ Hạo thế nhưng gửi vào trong thẻ một trăm vạn, Lâm Hạ thiếu chút nữa đã gửi lại cho hắn. Nhưng nghĩ đến đây là tâm ý của Triệu Vũ Hạo, Lâm Hạ tiếp nhận. Cậu chân thành mà cảm tạ Triệu Vũ Hạo, mới an tâm mà nhận số tiền quyên góp.
—-
20/4/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.