Sau một lúc nói chuyện, cả Sở gia chủ và Sở phu nhân đều yêu mến cô con dâu tương lai này. Họ thích sự giản dị của cô, cách ăn nói cũng như thái độ ôn hòa. Điều họ bận tâm duy nhất chỉ có một: hai đứa cách nhau tận mười hai tuổi, có khi nào sau này con trai của họ bị đá không?
Câu nói "Chỉ có con cái mới hiểu được cha mẹ" không sai, đặc biệt trong tình huống này. Sở Hàn cười nhẹ, lên tiếng: "Đó không phải là vấn đề. Xét những khía cạnh khác thì làm gì có ai hơn con nổi đâu chứ."
Ngoại trừ Hạ Băng, Quỳnh Lam và Lục Khiên tự vấn đó là gì, những người còn lại đều hiểu. Lúc này đồng hồ cũng đã điểm mười một giờ, Sở Hàn nhìn sang bạn gái: "Trưa rồi, ăn cơm cùng gia đình anh rồi hằng về."
"Đúng đúng, đây là năm đầu tiên Sở gia đông đủ như thế, cháu nể mặt bác mà ở lại nhé?" Những năm sau có thêm cháu nội nữa thì tuyệt vời còn gì bằng.
Quỳnh Lam cũng phụ họa theo: "Chị dâu, ăn cùng mọi người một bữa cho vui."
Hạ Băng không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Đối với cô, bữa ăn của một gia đình bình thường ở thành phố đã là điều gì đó xa xỉ lắm rồi, huống chi đây còn là hào môn tài phiệt. Trong tưởng tượng của cô, thức ăn của họ luôn luôn là sơn hào hải vị với cái giá trên trời.
Tuy nhiên, sự thật lập tức dập tắt suy nghĩ của Hạ Băng. Một bàn ăn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-to-hoa-binh-yen/3568992/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.