"Em chưa ăn gì đúng không? Anh vừa nấu cơm, em có muốn ăn cùng anh không?" Sở Hàn lên tiếng.
Vốn hôm nay anh định ra ngoài ăn, tuy nhiên Tư Minh có chuyện đột xuất nên xin phép đi về, còn tặng anh rau củ quả mà gia đình anh ta mang từ quê lên. Trong nhà có thịt, bây giờ lại có thêm rau củ quả, cuối cùng anh quyết
dinh tu ทลิ่น ลัท.
Vốn còn nghĩ Hạ Băng sẽ về sớm như mọi ngày, không ngờ hôm nay lại đến tận bảy giờ. Mà cũng kệ đi, hâm nóng lại là được, coi như đây là dịp để cô thử tay nghề của anh.
"Anh biết nấu ăn ạ?"
Sở Hàn nhìn chằm chằm Hạ Băng, gương mặt thể hiện sự ngạc nhiên. Sợ anh hiểu lầm, cô nói tiếp: "Ỡ quê của em, phái nữ phải làm tất cả việc nhà, bao gồm cả nấu ăn, thậm chí mọi người còn phải ra đồng nữa cơ."
"Vậy còn đàn ông làm gì?"
"Cũng ra đồng, nhưng họ bảo đàn bà con gái có nghĩa vụ làm cùng.
Sở Hàn nghe xong, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống. Không ngờ đến tận bây giờ vẫn còn tư tưởng cổ hủ này, việc đồng nặng nhọc chứ có phải nhẹ nhàng đâu là bắt ép cả phụ nữ phải làm cùng, thậm chí trong khi họ đã phải thầu luôn cả việc nội trợ.
Nếu nói như thế thì cuộc sống của Hạ Băng ở đó chẳng thể nào nhàn rỗi hay thảnh thơi được. Chỉ cần nhìn qua những vết sẹo trên tay cô cũng có thể hình dung ra.
Có lẽ phải cảm ơn Paul
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-to-hoa-binh-yen/3568963/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.