Editor: Alex
Vòng một, hắt nước.
Vòng hai... Bất đắc dĩ a!
"Chủ tử?" Kính Tâm lo lắng mà tới gần nàng, đưa tay muốn nhận lấy áo choàng đã ẩm ướt kia của nàng.
"Khụ, không cần, cái này giữ lại, vẫn còn hữu dụng." Khúc Đàn Nhi không có để Kính Tâm lấy áo choàng, ngược lạilại lần nữa khoác áo choàng ở trên người, lúc đi đường cũng cẩn thận từng li từng tí, nhưng lại quỷ dị.
"Chủ tử vừa rồi không nên đẩy Kính Tâm ra, nếu không..."
"Ngươi ngốc ư, nước tạt đến, ngươi lại có thể ngăn cản được bao nhiêu? Hắc hắc." Khúc Đàn Nhi cười ý không sao cả, nhưng mà, đôi mắt đẹp thoáng nhìn trên người Kính Tâm đến một vệt nước cũng không có, không khỏi nói thầm: "Kỹ thuật hắt nước của Khúc lão bà thật đúng là không tầm thường, lại có thể tạt tốt như vậy. Tất cả nước đều tạt lên trên người ta. Bà ta... Có phải đã luyện rất nhiều lần hay không?"
"Chủ tử?"
"Tốt, cái gì nên đến vẫn sẽ đến. Ta hẳn sẽ phải khó chịu một chút. Muốn trách thì trách ông trời đúng là không có mắt, để cho ta rơi xuống nơi này. Sớm biết thế này, năm đó ta đi học chút ma thuật, bay không được, trốn không thoát, cũng có thể được học một chiêu nửa thức dùng ma pháp đi dọa một chút người cũng được. Hối hận a hối hận." Khúc Đàn Nhi hơi quệt miệng, bộ dạng không kiên nhẫn nhưng lại nhỏ giọngquá mức, khiến người nghe được không rõ.
Chân phải một bước, bước vào sảnh chính.
"Ngươi muốn chết à, chậm rì rì, còn không mau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tieu-sung-phi-gia-gia-ta-cho-nguoi-bo-vo-song-the-sung-phi/1188393/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.