Nghe vậy, Khúc Đàn Nhi vui vẻ, không nghĩ đến, nàng mới chỉ nói có mấy câu không xuôi tai như thế thôi mà lại có thể khiến hôn sự này sôi hỏng bỏng không rồi! Đáng lẽ nên nói sớm đi. Nói sớm hơn, nàng cũng không cần phải kìm nén đến khó chịu như vậy.
Bất quá, bây giờ nàng cần nhẫn. Một chút này cũng không nhẫn nhịn được sẽ hỏng đại sự.
Nhưng là cái tên Bát Vương gia này có thể gật đầu nhanh lên hay không. Chỉ cần hắn nói câu hôn sự thất bại, sau này nàng liền chắn chắn sẽ đốt nhang bái Phật, cảm tạ đại ân đại đức buông tha nàng một lần của hắn.
“Khúc đại nhân ý muốn bảo Bản vương từ hôn?” Mặc Liên Thành nhẹ giương tay áo tựa mây trôi, ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve chén trà trên chiếc bàn gỗ hoa lê, cười yếu ớt nhu hòa như gió nhẹ, đạm nhiên nói.
“...” Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi nhanh gật đầu đáp ứng là được. Khóe miệng Khúc Đàn Nhi giật giật, nhịn xuống xúc động đem lời nói phun ra.
Khúc Giang Lâm quỳ trên mặt đất, “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Vương gia, tuyệt không dám có nửa điểm oán trách.”
“Nếu Bản vương nhớ không lầm thì hôn sự này là do Hoàng Thượng ban hôn.”
“Cái này...”
“Khúc đại nhân cảm thấy Bản vương có thể hủy đi cái hôn sự này sao?”
“...” Vẻ mặt Khúc Giang Lâm hoàn toàn là kinh sợ.
“Tất nhiên hủy hôn không được. Nên là, Khúc đại nhân tranh thủ thời gian mà chọn ngày lành tháng tốt đi.” Mặc Liên Thành nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tieu-sung-phi-gia-gia-ta-cho-nguoi-bo-vo-song-the-sung-phi/1188376/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.