Phạm Đằng cả người vô lực ngồi ở hành lang bệnh viện, trái tim kích động mãnh liệt đập, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực anh.
Tay anh run run, môi tái nhợt, hai mắt dại hẳn ra,có lẽ vừa rồi đã phải trải qua kinh hách cực độ,cho đến giờ vẫn chưa hồi phục tinh thần.
"Tiên sinh, cái này cho anh lau tay."
Một tấm khăn lụa trắng thấm nước đưa tới trước mắt, anh mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy một cô y tá mỉm cười, trên tay là mấy tấm gạc trắng.
"Tay anh dính đầy máu, như vậy nhất định dọa tới người khác,phiền anh." Y tá nói.
Anh vươn tay, y tá đặt mảnh gạc vào tay anh, mỉm cười nhẹ rồi xoay người rời đi.
Băng gạc màu trắng, màu máu đỏ,tiếng va chạm đáng sợ, hình ảnh cô ngã vào vũng máu, không nhúc nhích……
Trời ạ, anh rốt cuộc làm cái gì? Anh rốt cuộc đã làm cái gì với cô?
Thương tổn cô, tra tấn cô, làm cho cô khổ sở, làm cho cô rơi lệ, anh muốn cô chịu thống khổ, nhưng dù mẹ cô có tội lớn đến đâu, cô nếu phải gánh tội, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến tính mạng của cô.
Cô sẽ chết sao?
Không. Cô không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được.
Anh không cho phép!
Bọn họ cừu hận còn không có chấm dứt, anh còn chưa chính mồm nói cho cô biết mẹ cô từng làm gì, cũng còn chưa có nói cho cô nguyên nhân anh hận cô, tra tấn cô, thương tổn cô, anh thậm chí còn không nói với cô rằng anh không thể yêu cô, chứ không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-tinh-nhan/1526866/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.