Phạm Đằng một bên dội nước lạnh tắm để khắc phục cơn tức, một bên kích động nghĩ biện pháp. Anh kéo một cái va li ra, sau đó cầm mấy bộ quần áo bỏ vào, rồi kéo nó đi xuống lầu.
Văn Dĩ An mới từ phòng bếp dọn dẹp xong đi ra ngoài, không nghĩ tới liền thấy anh đem theo hành lý đi xuống.
Nháy mắt,cô nhíu mày bật thốt lên:" Đã trễ thế này anh còn muốn đi ra ngoài?"
"Tôi chỉ là trở về lấy quần áo." Anh dừng lại cước bộ, cười lạnh nhìn cô.
"Trở về lấy quần áo?" Cô nhanh chóng nhìn thoáng qua hành lý trên tay anh," Anh muốn đi công tác sao?"
"Đi công tác?" Hắn xuy thanh cười lạnh." Xem ra cô thật đúng là không phải ngu xuẩn bình thường." Anh lại châm chọc.
Văn Dĩ An hoài nghi nhìn chồng, không xác định được những lời này của anh có ý tứ gì.
"Cô nghĩ bốn ngày nay tôi ở chỗ nào?" Anh hỏi.
Cô không nghĩ tới vấn đề này, chỉ đoán anh đại khái là không muốn nhìn thấy cô, cho nên mới không trở về.
"Khách sạn, công ty, hoặc là nhà bạn bè?" Cô hoài nghi đoán.
"Hai chữ "bạn bè" này cô nói đúng, nhưng còn thiếu một chữ ‘nữ’ nha." Anh mỉm cười, trong mắt anh là lãnh khốc cùng trào phúng.
Văn Dĩ An lưng hơi hơi phát cương. Thiếu một chữ ‘nữ’? Ý của anh là……
Bạn gái?
Anh có tình nhân bên ngoài?!
"Cô thoạt nhìn giống như đang kinh ngạc, chẳng lẽ cô nghĩ sau khi cưới cô, tôi liền thủ thân như ngọc?" Anh nhìn chằm chằm cô nói.
Cô hai mắt trừng lớn, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-tinh-nhan/1526861/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.