Cậu đặt ly sữa sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Người vừa nãy là ai vậy?”
Có phải là Châu Đông Doanh không? Anh đã làm hòa với hắn rồi sao?
“Ba tôi.” Chu Nam bình tĩnh đáp.
Nghe thấy đáp án này Dạ Ảnh Quân lập tức tươi tỉnh: “Người đó gọi anh về sao?”
Chu nam khẽ gật đầu.
“Anh mỗi lần về đó là đi hai ba ngày liền.” Dạ Ảnh Quân bĩu môi tiếp tục nói “Chán chết tôi rồi, cơm nấu không có người ăn.”
“Lần này không giống như vậy.”
“Gấp lắm không? Tôi xuống bắt xe cùng anh.”
“Không gấp.”
Gương mặt Dạ Ảnh Quân nửa chìm trong bóng tối, biểu cảm khinh bỉ pha thêm chút ghê tởm. Dù sao những con người sống ở Chu Gia cũng chẳng tốt lành, đều là một đám đạo đức giả.
Ngày hôm đó Chu Nam ở nhà xem tivi cùng Dạ Ảnh Quân, uống trà đọc sách nhưng lạ ở chỗ, mèo lười hôm nay vác một chồng sách giáo khoa ra ngâm cứu. Cái ghế lười đặt bên cạnh cái bàn tròn chân ngắn hóa ra là có chủ đích.
“Đây là gì?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Kiến thức lớp mười một và mười hai, vẫn còn thời gian dài để ôn.” Dạ Ảnh Quân ngẩng đầu đáp.
Lượng kiến thức nhiều như vậy dồn vào thi một lần, e là hơi khó. Mèo lười tự tin quá rồi, những ngày trước anh đi làm không mấy chú tâm, nhưng có vẻ quyển ghi chép của Dạ Ảnh Quân đã dày một xấp.
Dạ Ảnh Quân nói học là học, đây là lần đầu tiên anh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593817/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.