“Bị đau ở đâu sao?” Chu Nam lo lắng ra mặt, đã một khoảng thời gian anh không lộ biểu cảm thất thố như vậy.
Bàn tay của Dạ Ảnh Quân từ lâu đã lạnh toát, cậu khẽ lắc đầu: “Chuyển sang nhà mới anh có cho tôi ngủ cùng không?”
“Cậu sợ ngủ riêng đến như vậy sao?” Anh ngạc nhiên hỏi.
Cậu thành thật đáp: “Chu Nam đừng đuổi đi.”
“Ai nói tôi đuổi cậu?” Cái gương mặt này đúng là phạm luật, anh không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức ôm người vào lòng.
Đứa em trai này như ánh sáng của anh vậy, ánh sáng rời đi rồi tất cả còn lại chỉ là bóng tối.
Trừ khi Dạ Ảnh Quân muốn đi, anh không thể từ bỏ ánh sáng của mình.
Trong vòng tay của Chu Nam, Dạ Ảnh Quân lại tìm thấy được cảm giác an toàn, nghĩ về đời trước, mớ hỗn độn không ngừng tra tấn cậu. Có lẽ vì cậu đã biến về hình dạng là con người nên Chu Nam có vài dự tính khác, nhưng bắt cậu phải ngủ riêng thì tuyệt đối không thể.
“Nơi này quá tách biệt, cậu cần phải hòa nhập với con người, được không?” Chu Nam vừa vỗ về an ủi vừa nói.
Chỉ mới nhiêu đó đã làm Chu Nam xót muốn chết, nếu cậu mà khóc thì thật sự khó tưởng tượng.
Sau một lúc dỗ dành Dạ Ảnh Quân mới chịu tươi tỉnh, cậu tựa đầu vào vai anh.
“Vì sao lúc mới biến thành người cậu lại tức giận như vậy? Có chuyện gì bất mãn sao?” Anh luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Bị hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593806/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.