Đến mức này thì thật sự quá ngạo mạn, quá giống với con trai ông ta.
Cách cửa khép lại, khoảnh khắc Dạ Ảnh Quân cởi chiếc mũ xuống trái tim của ông ta cũng trở nên khó kiểm soát, có chút không dám đối diện, ông ta sợ thất vọng bủa vây. Dạ Dao Quân đan hai bàn tay vào nhau dường như đang muốn cầu nguyện, đôi mắt nhắm chặt rồi chầm chậm mở ra.
“Ba không khỏe à?” Dạ Ảnh Quân thận trọng đặt chiếc mũ xuống bàn, rồi mới chỉnh lại mái tóc của mình.
Dạ Dao Quân dùng một tay ôm tim, một tay đỡ trán, khóe mắt tuy không chảy ra bất cứ thứ gì nhưng đã ẩm ướt một mảng, sau một lúc cưỡi mây về gió mới bình ổn mở miệng.
“Những năm nay con đã đi đâu, tại sao bây giờ mới xuất hiện, có biết mẹ con đã suy sụp đến mức nào chưa?” Ông ta ngoài mặt tức giận nhưng kìm nén không nổi những lời lẽ quan tâm.
Cậu ngồi xuống bộ bàn ghế đắt tiền, vò đầu đáp: “Không biết vì sao con lại biến thành hình dạng mèo, rồi được một người nhặt về nuôi.”
Có hàng trăm cách để liên lạc nhưng cậu không muốn điều đó, sống với Chu Nam quá thoải mái, với cả cậu cũng không muốn vứt bỏ đi một người đáng thương, xem cậu là trung tâm.
“Người đó ngược đãi con sao?” Dạ Dao Quân lập tức trở về dáng vẻ nghiêm khắc, giọng điệu trầm đục.
“Hoàn toàn không có, mà bỏ qua chuyện đó đi.” Dạ Ảnh Quân ngả người ra phía sau, tiếp tục nói “Sau khi hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593804/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.