Lật Hạ chớp chớp mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Nghê Lạc đang cười đến mặt mày xuân phong nhộn nhạo trước mặt. Cái khí chất lưu manh phất phơ này rốt cuộc anh học ở đâu ra chứ? Thêm mấy cái khuyên tai và vòng cổ nữa lập tức trở thành một tên côn đồ chính hiệu rồi.
Lật Hạ đi tới kéo Nghê Lạc dậy: "Đây là nhà của tôi, anh mau ra ngoài đi!"
Nghê Lạc bị cô lôi lôi kéo kéo nhưng vẫn mặt dày không chịu đi, dính chặt mông trên ghế, còn hướng người làm xung quanh nói: "Mấy người đem hành lí của tôi lên lầu đi."
Lật Hạ bấy giờ mới quay lại nhìn, phát hiện góc phòng khách đã có thêm một đống vali to bé các loại từ bao giờ rồi.
"Nghê Lạc, anh định làm gì?"
Người nào đó tỏ vẻ vô cùng thản nhiên: "Đây là nhà của tôi, đương nhiên là tôi phải dọn đến ở rồi."
Lật Hạ thiếu chút nữa phát điên: "Ai muốn ở chung với anh chứ?"
Nghê Lạc khoanh tay: "Vậy em còn tiền sao?"
Lật Hạ im lặng, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói: "Không có."
Cô cúi đầu, khuôn mặt đỏ hồng xen chút nín nhịn ủy khuất. Tuy đã cố gắng che đi nhưng vẫn không thể dấu nổi sự nhu nhược và mệt mỏi.
Trong lúc nhất thời, Nghê Lạc lập tức mềm lòng, không muốn trêu cô nữa. Nghĩ lại, hôm nay là họp giữa các chủ nợ, chắc chắn cô đã có một khoảng thời gian khó khăn. Mấy chủ nợ bình thường mỗi khi đòi tiền đều trở nên điên cuồng như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-doc-lien-hoa/2517692/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.