Lật Hà ngồi một góc, mắt nhìn một đám khách nhân đang lũ lượt kính rượu kính trà bà nội nhưng tinh thần đã sớm mất hồn mất vía từ lâu.
Nghê Lạc ngồi cạnh cô, tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng cô, cằm đặt trên vai cô, hỏi: "Vẫn còn suy nghĩ chuyện lúc nãy sao?"
Lật Hạ hơi rụt người lại, lùi người vào sâu hơn trong vòng ôm của Nghê Lạc, nhỏ giọng lầu bầu: "Em thật sự không hiểu nổi, tại sao Lang Hiểu lại có thể là người đàn ông ghê tởm đến vậy chứ?"
Nghê Lạc nhớ tới chuyện vừa rồ, mi tâm cũng không khỏi nhăn lại, sau đó lại nghe Lật Hạ thở dài: "Lang Hiểu là cha ruột của Kiều Kiều."
Nghê Lạc chấn động: "Em nói là, hắn ta và chị em...?"
"Đúng vậy, hai chị em bọn em...." Lật Hạ nhắm mắt, siết chặt tay, "Từ đầu đến cuối hắn ta đều là tên khốn nạn!"
Nghê Lạc hôm đó nghe được chuyện của Lật Hạ và Lang Hiểu từ Nghê Gia, bây giờ lại phát hiện Lang Hiểu là cha ruột của Kiều Kiều, trong lòng nhất thời đều là sự phẫn nộ và ghê tởm. Lần đầu tiên có loại xúc động chỉ hận không thể băm vằm đối phương ra làm trăm mảnh.
Lật Hạ cảm thấy người phía sau toàn thân đều cứng nhắc, tay cũng bất giác siết thành quyền thì trái tim khẽ động, dùng đôi tay nhỏ bé phủ lên tay anh, dịu dàng xoa nhưng sợi gân xanh đang nổi lên do siết tay quá chặt mà thành, nhẹ nhàng nói: "Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi, hơn nữa chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-doc-lien-hoa/2517676/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.