Người đột nhiên tiến vào phòng cho thuê này không phải ai khác, chính là Đỗ Cao Minh đã đi rồi quay lại.
Lúc hắn rời đi, tựa hồ nhìn thấy Lâm Hiên nên mới trở lại, phát hiện thật đúng là Lâm Hiên.
"Ngươi, ngươi gọi hắn là gì?"
Đoàn Vũ hoảng sợ nhìn về phía Đỗ Cao Minh.
“Đoàn Vũ, đây chính là vị thần y mà ta nói với ngươi, cũng chính là sư phụ ta!” Đỗ Cao Minh trả lời.
"Đỗ tiên sinh, ngươi không bị ngốc chứ? Hắn chỉ là thằng ở rể, sao có thể là sư phụ của ngươi?” Đoàn Vũ khó có thể tin, hỏi lại.
“Đỗ tiên sinh, ngài không phải là nhận nhầm người chứ?” Ninh Phú Quý cũng không tin.
Dù sao, ông cảm thấy, có thể trở thành sư phụ của Đỗ Cao Minh, vậy ít nhất cũng phải là lão nhân bảy tám mươi tuổi, cho nên lúc trước ông mới gọi người là “lão nhân gia”.
Lâm Hiên mới bao nhiêu tuổi? Cư nhiên có thể làm sư phụ của Đỗ Cao Minh!
Đỗ Cao Minh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống:
"Nếu các ngươi tiếp tục bất kính với sư phụ ta, cũng đừng trách ta không khách khí!"
Nói xong, ông ta nịnh nọt nói với Lâm Hiên:
"Sư phụ, sao ngài lại ở đây?"
“Tôi đến trị mắt cho Hinh tỷ." Lâm Hiên nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó nói:
"Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là sư phụ.”
“Vâng, sư phụ!” Đỗ Cao Minh cung kính đáp.
Nhìn thấy một màn này, Đoàn Vũ hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lâm Hiên nói thật?
Hắn thật sự là sư phụ của Đỗ Cao Minh.
Hơn nữa, hắn thậm chí chưa thừa nhận Đỗ Cao Minh là đồ đệ.
“Chú Ninh, hiện tại cháu có thể trị liệu cho Hinh tỷ được chưa?” Lâm Hiên nhìn về phía Ninh Phú Quý.
"Được… Được…" Ninh Phú Quý còn chưa hoàn hồn.
Lâm Hiên lắc đầu, không nói gì nữa, bắt đầu châm cứu cho Ninh Hinh.
Băng gạc này đã được thêm một loại ngải cứu đặc biệt.
"Lâm Hiên, cậu xác định mắt Tiểu Hinh có thể khôi phục?" Ninh Phú Quý nhịn không được hỏi.
“Đừng có mà nghi ngờ y thuật của sư phụ ta! Sư phụ ta nói có thể chữa, thì nhất định sẽ chữa khỏi.” Đỗ Cao Minh lập tức nói.
Lâm Hiên gật gật đầu:
"Chỉ cần mỗi ngày thay băng gạc ba lần. Ba ngày sau, mắt Hinh tỷ có thể khôi phục.”
Nếu Đỗ Cao Minh đã nói như vậy, Ninh Phú Quý tự nhiên sẽ không hoài nghi nữa. Trong nháy mắt, thái độ của hắn đối với Lâm Hiên tốt hơn không ít.
Dù sao, con gái của họ có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, đây là chuyện mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
"Chú Ninh, dì Trần Tú, cháu biết, cháu hại Hinh tỷ và cũng hại hai người. Nhưng xin hai người tin tưởng, cháu nhất định sẽ bồi thường cho mọi người." Lâm Hiên hướng về phía hai vợ chồng già nói.
"Lâm Hiên, tôi cũng không phải người không nói lý. Tuy rằng cậu hại chúng ta thảm như vậy, nhưng cậu chữa khỏi mắt của Tiểu Hinh, chúng ta đã rõ ràng." Ninh Phú Quý thở dài một tiếng, nói.
Mặc dù ông đã mất đi sự giàu có của mình, nhưng ít nhất đôi mắt của con gái ông có thể nhìn thấy.
Bởi vậy, ông cũng không còn hận Lâm Hiên.
"Yo, hôm nay rất náo nhiệt nha."
Lúc này, một người đàn ông gương mặt gian ác, mắt chuột, bước vào căn nhà cho thuê.
Đó là chủ nhà Chu Lại Bì.
Nhìn thấy Chu Lại Bì đến, thần sắc hai vợ chồng già đột nhiên thay đổi.
Không cần nghĩ cũng biết Chu Lại Bì đến đây làm gì.
Hắn cũng không để ý tới những người khác, ánh mắt không ngừng đảo qua thân thể Trần Tú, đùa giỡn nói:
"Ninh phú quý, tiền thuê nhà đã chuẩn bị xong chưa?”
“Mấy ngày nữa… mấy ngày nữa tôi nhất định sẽ trả."
Nhớ tới lúc trước Chu Lại Bì nói để Trần Tú ngủ với hắn thay tiền thuê nhà, trong lòng Ninh Phú Quý nghẹn khuất không chịu nổi, nhưng vẫn không thể không cười nói.
"Lại thêm mấy ngày? Hôm qua không phải anh rất cứng miệng sao?” Chu Lại Bì cười lạnh.
Ninh Phú Quý đau khổ nói không nên lời.
Trần Tú cũng cắn răng không nói lời nào.
"Ninh Phú Quý, tôi biết gia đình anh khó khăn nên tôi đã nghĩ ra cách giúp anh giảm bớt gánh nặng. Anh ngẫm lại xem, chỉ cần vợ anh mở chân ra, là có thể miễn ba tháng tiền thuê nhà. Tiền nhà ba tháng, anh phải nhặt bao nhiêu chai mới đủ?" Chu Lại Bì nói, tựa hồ nắm chắc Ninh Phú Quý.
“Chu Lại Bì, Mẹ nhà mày!” Ninh Phú Quý rốt cuộc nhịn không được, chửi thành tiếng.
"Ôi chao, lại còn mắng người. Có tin hiện tại tôi liền đuổi các người ra ngoài không?" Chu Lại Bì lạnh lùng nói.
Vừa nghe hắn muốn đuổi nhà mình ra ngoài, Ninh Phú Quý có chút kinh hoàng.
Hiện tại Ninh Hinh đang ở thời điểm mấu chốt để trị liệu, không thể bị đuổi đi!
Thấy Ninh Phú Quý không nói gì nữa, Chu Lại Bì cười ha hả nói: "Trần Tú, bộ dáng xinh đẹp như vậy, tôi đã muốn ngủ với cô từ lâu. Như vậy đi, để tôi làm một lần, tôi cho cô một vạn đồng. Vậy thì các ngươi chẳng những có thể cải thiện cuộc sống mà còn có thêm tiền chữa mắt cho con gái.”
“Chu Lại Bì, ngươi nói bậy cái gì, ta sẽ không đồng ý!”
Trần Tú không nghĩ tới Chu Lại Bì dám nói như vậy ở trước mặt nhiều người, mặt bà đỏ bừng vì hoảng sợ và xấu hổ.
"Không đồng ý? Được rồi, vậy thì các người dọn ra khỏi nhà của tôi ngay. Còn nữa, khi các người ở nơi này, đã làm nhà hư hao, phải bồi thường tiền. Mười vạn đồng, thiếu một đồng cũng không được!” Chu Lại Bì lạnh lùng nói.
“Cái gì?! Mười vạn?! Ông đang ăn cướp sao?” Ninh Hinh sắc mặt khó coi.
“Ha ha, nhà của ta, ta muốn thu bao nhiêu liền thu bấy nhiêu!”
Lúc này, Lâm Hiên đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn nghi hoặc nhìn về phía Ninh Phú Quý, hỏi:
"Chú Ninh, không phải cháu đưa thẻ ngân hàng cho chú rồi sao? Chú không đi rút tiền?”
“Rút rồi."
"Vậy tại sao vẫn còn nợ tiền thuê nhà?"
"Trong thẻ của cậu, không phải chỉ có năm ngàn đồng sao?" Ninh Phú Quý thấp giọng nói.
Thấy vậy, Đoàn Vũ biết cơ hội biểu hiện của mình lại tới, lập tức nói:
"Chú Ninh, tiền này cháu sẽ trả giúp chú.”
Nói xong liền lấy điện thoại ra chuyển mười vạn cho Chu Lại Bì.
Mặc dù Chu Lại Bì không cam lòng, nhưng người ta đã đưa tiền, hơn nữa còn đưa nhiều như vậy, cũng không tiện nói gì nữa.
Chỉ là đáng tiếc, không thể cùng Trần Tú chơi qua trước một lần.
"Đoàn Vũ, cảm ơn cháu." Ninh Phú Quý từ đáy lòng cảm kích Đoàn Vũ.
Là một người đàn ông, lại để vợ mình bị xúc phạm như vậy.
Không có cách nào, đôi khi, một đồng tiền có thể làm khó anh hùng hảo hán.
Nếu hôm nay không trả được tiền, nói không chừng thật sự phải...
Ninh Phú Quý không dám nghĩ tiếp.
"Đúng rồi, cháu vừa mới mua một căn biệt thự hơn ba trăm mét vuông. Cô chú có thể đón Tiểu Hinh qua ở, để cháu thuê người giúp việc chăm sóc Tiểu Hinh." Đoàn Vũ lại thừa dịp rèn sắt khi còn nóng.
Nói xong, còn không quên nhìn thoáng qua Lâm Hiên, trong lòng thầm nghĩ, chữa khỏi Ninh Hinh thì thế nào?
Không phải vẫn là một thằng nghèo kiết xác à?
Trong xã hội này, không có tiền thì đi một bước cũng khó.
Lâm Hiên thì đang khó hiểu, sư phụ hắn không phải nói cái thẻ kia không có hạn mức sao? Tại sao chỉ có năm ngàn?
"Hinh tỷ, tôi cũng có nhà, phòng đã thu xếp xong, hôm nay mọi người có thể dọn vào ở." Lâm Hiên nói.
"Lâm Hiên, cậu có nhà à? Không phải kiểu nhà đi hai mươi bước chân là hết, nằm ở khu ngoại thành xa xôi chứ? Nhà của tôi chính là biệt thự, còn ở ngay nội thành! Hoàn cảnh tốt sẽ có ích hơn cho sự hồi phục của Tiểu Hinh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]