“Trần Đình, cô có còn là con người không? Rõ ràng đây là cô cố ý.” Lý Thiết Trụ mắng, anh không ngờ Trần Đình bây giờ lại biến thành như vậy.
"Thế nào? Thấy thương cô ấy à? Thương cô ấy, vậy các người liền giúp mua hết quần áo là được nha!” Trần Đình cười lạnh, trong đầu lại thầm nghĩ:
‘Một thực tập sinh mà cũng dám đối nghịch với cô?’
Nữ thực tập bất lực đứng đó, bật khóc.
“Tôi mua hết những bộ quần áo này. Ngoài ra, trong cửa hàng này, tất cả các loại có size vừa với tôi là mập mạp, tôi đều mua hết!” Lâm Hiên nói.
“Ha ha, Lâm Hiên, sao anh không nói anh muốn lên trời luôn đi? Tất cả quần áo ở đây anh đều mua? Có biết giá bao nhiêu không? Ít nhất là một triệu! Trần Đình cười ha ha.
"Không phải chỉ có một triệu sao? Quẹt thẻ!"
Lâm Hiên trực tiếp đưa tấm thẻ đen cho nữ thực tập sinh.
"Lâm Hiên, trong thẻ của cậu có nhiều tiền như vậy sao?” Lý Thiết Trụ tim đập nhanh một chút, nhỏ giọng hỏi.
"Ta cũng không biết." Lâm Hiên cũng nhỏ giọng đáp lại.
Sư phụ Sát Đế nói thẻ này không có hạn mức, nhưng Ninh Phú Quý lại chỉ lấy về năm ngàn, điều này khiến Lâm Hiên có chút không chắc chắn.
Nhưng mà anh vẫn là tin tưởng Sát Đế sư phụ hơn một chút.
“Mẹ kiếp!”
Lý Thiết Trụ trợn trắng mắt, nếu như thẻ Lâm Hiên không thanh toán được, vạy không phải mất mặt đến chết sao?
Nhưng điều hắn lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-cua-re-phe-vat/2988544/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.