Lời nói của Lâm Hiên, làm cho Tằng Kiến hoàn toàn ngây dại.
Trong lòng hắn cũng có chút hồ nghi. Dù sao Hắc Long nổi danh dũng mãnh, cho dù không phải là đối thủ, cũng phải là đánh trước rồi nói sau sao?
Huống chi, hôm nay người Hắc Long mang đến, cũng không ít hơn người của hắn. Nhưng Hắc Long lại ngoan ngoãn rời đi.
Hơn nữa, lúc rời đi, trong ánh mắt còn hiện rõ sợ hãi.
Cho nên, người Hắc Long kia sợ hãi không phải Tằng Kiến hắn, mà là nam nhân trước mắt này?
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?" Tằng Kiến nuốt nước miếng hỏi.
"Ta là Lâm Hiên."
Lâm Hiên? Hai chữ này khiến Tằng Kiến Như bị sét đánh.
Hai chữ Lâm Hiên này, hiện giờ ở Giang Đô chính là làm cho người ta như sấm rền bên tai.
Tằng Kiến quả thực không thể tin vào tai mình.
Tô Anh vậy mà lại là em gái của Tiểu Bá Vương Lâm Hiên?
Không sai, bởi vì những gì Lâm Hiên đã thể hiện nên hắn đã được phong danh hiệu.
Tiểu Bá Vương.
Bá đạo, vô song.
Đồ đệ chiến thần, nói giết thì giết.
Thử hỏi toàn bộ Giang Đô có bao nhiêu người làm được?
Đừng nói Giang Đô, cho dù là ở U Châu, cũng không có mấy người dám xuống tay với đồ đệ chiến thần.
"Thực xin lỗi, ta sai rồi, ta không biết Tiểu Anh là em gái của Tiểu Bá Vương ngài. Nếu biết, cho ta một vạn lá gan cũng không dám đánh chủ ý với nàng..." Tằng Kiến bùm một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-cua-re-phe-vat/2988504/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.