Vân Nguyệt và Xuân Giản lần đầu tiên thấy thiếu gia nhà mình dễ nói chuyện đến như vậy, cảm giác dễ gần hơn, vái chào nói: "Vâng ạ, nô tì lập tức đi bưng tới ngay ạ."
Tư Mã U Nguyệt ở trong phòng đợi món ăn ngon trong tưởng tượng của mình, nhưng khi nhìn thấy Vân Nguyệt bưng thức ăn lên, nàng kinh ngạc đến ngây người.
"Đây, đây chính là đồ ăn mà các ngươi chuẩn bị cho ta sao?" Tư Mã U Nguyệt chỉ mấy món ăn đơn giản dùng nước nấu chín lên đặt trên bàn, hỏi.
Hôm qua nàng ăn cháo thịt nên không biết đồ ăn ở đây ra làm sao, tại sao lại nhìn trông như là chỉ dùng nước để nấu chín lleen vậy, nàng vô cùng ngạc nhiên.
"Nô tì đáng chết!" Vân Nguyệt và Xuân Giản lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha.
"Ấy ấy ấy, các ngươi làm gì vậy, ta đâu có trách các ngươi! Mau đứng dậy đi!" Tư Mã U Nguyệt thấy hai người có phản ứng mạnh như vậy liền nói.
Lập tức nàng nhớ ra kiếp trước của mình rất nghiêm khắc đối với hai nha hoàn này, chỉ cần một chút không vừa ý là lại đánh, lại chửi, khiến cho hai tiểu nha hoàn này nhìn thấy nàng tức giận là lại như phản xạ có điều kiện vội vàng quỳ xuống đất.
"Tạ ơn thiếu gia." Hai nha đầu đứng dậy, vẫn là bộ dạng lo lắng, sợ hãi.
Tư Mã U Nguyệt không thèm để ý tới hai người này nữa, tay trái ôm bụng, tay phải cầm đủa gẩy gẩy thức ăn định tìm món hợp khẩu vị với mình, nhưng nàng cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/1513271/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.