Chương trước
Chương sau
Hôm sau, sức khỏe Vệ Kích quả nhiên khá lên rất nhiều, tính tình Chử Thiệu Lăng cũng tùy theo mà thoải mái lên, hạ nhân hầu hạ trong đại trướng đều thở phào một hơi, trong lòng cầu Trời khấn Phật ngóng trông Vệ Kích có thể luôn khỏe mạnh như vậy.
Chờ đến khi vết thương trên người Vệ Kích đã không còn quá nhiều trở ngại, đã có thể tự mình đi đường, chuyện đưa người Tây Di nam hạ cũng xong xuôi, Chử Thiệu Lăng viết một quyển tấu chương đưa đến hoàng thành, sau đó trực tiếp sai người chỉnh lý quân nhu, lập tức hồi triều.
Hồi triều hôm đó, các tướng sĩ chuẩn bị không ít hành trang, Liêm Du đang theo Vệ Chiến khoe chiến mã Liêu Lương mình bắt được, Liêm Du vỗ vỗ cổ con ngựa, cười: “Nhìn nhìn nó nha, chỉ vừa đến tuổi, lại nhìn thân thể….. Chậc chậc, chính là tính tình rất không tốt, còn có chút ương ngạnh, ha ha, chờ mang về hoàng thành xem ta thế nào…..”
“Thế nào?” Vệ Chiến cũng là người thích mã, đang mở miệng nó nhìn răng nanh, không nghe Liêm Du tiếp lời, lại hỏi, “Chờ ngươi trở về muốn điều giáo nó thế nào?”
Liêm Du nhìn xe ngựa của Chử Thiệu Lăng cách đó không xa, ngốc ngốc lên tiếng: “Hộ… Hộ Quốc Tướng quân, Đại Tướng quân là đang muốn làm cái gì?”
Vệ Chiến quay đầu nhìn theo ánh mắt Liêm Du, cách đó không xa, Chử Thiệu Lăng cẩn thận đỡ Vệ Kích lên xe, xa phu thấy Chử Thiệu Lăng đến vội lấy mã đắng (bục nhỏ để bước lên xe ngựa) đặt bên cạnh, Chử Thiệu Lăng không để ý đến, cúi người đem Vệ Kích bế lên, trực tiếp ôm thẳng vào trong xe ngựa.
Vệ Chiến cách khá xa, không nghe được hai người nói gì, chỉ thấy Vệ Kích giống như có chuyện gì gấp gáp nói cho Chử Thiệu Lăng, trên mặt Chử Thiệu Lăng không có chút nào không kiên nhẫn, lẳng lặng chờ Vệ Kích nói xong mới nói vài câu, Vệ Kích tựa hồ vẫn có chút bất an, nhìn nhìn chung quanh lại liên miên cằn nhằn nói một lúc, cuối cùng Chử Thiệu Lăng nở nụ cười, buông xuống màn xe cắt đứt trò chuyện.
Liêm Du nuốt nước bọt nhìn Vệ Chiến không biết nên nói cái gì, nếu Vệ Kích là nữ tử, kia Liêm Du còn có thể nói câu chúc mừng vân vân, nhưng tình hình này… tựa hồ nói cái gì cũng sẽ không đúng. Liêm Du cũng không lại phiền lòng, dừng một lát mới nói: “Kia cái gì…. Ta cùng người mã phòng dặn dò mấy câu, trên đường đi nhiều trông nom ngựa của ta….”
Vệ Chiến gật đầu, quay đầu nhìn lại, xe ngựa của Chử Thiệu Lăng đã đi rồi, Vệ Chiến nhớ lại một màn vừa rồi, trái tim chợt nặng nề.
Chử Thiệu Lăng và Vệ Kích cùng một chỗ, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, trước kia cho dù thế nào, trước mặt người khác Chử Thiệu Lăng cũng sẽ kiêng dè một ít, nhưng từ sau trận chiến bên ngoài Phong Hòa thành, Chử Thiệu Lăng đã không lại né tránh, mặc kệ bao nhiêu người nhìn, muốn làm cái gì liền làm cái đó.
Hôm qua lúc các tướng sĩ đến đại trướng thương thảo việc nhổ trại, Chử Thiệu Lăng vẫn luôn cách bình phong cùng bọn họ thương nghị, ngay từ đầu mọi người còn cho rằng Chử Thiệu Lăng là vừa đứng lên, muốn thu thập một lát, chờ đến khi Chử Thiệu Lăng kéo tay áo đi ra bình phong mới biết được, lúc nãy Chử Thiệu Lăng là ở bên trong giúp Vệ Kích lau người đâu. Lúc này mọi người hai mặt nhìn nhau không biết nên nói cái gì, Chử Thiệu Lăng lại giống như không có gì xảy ra, thản nhiên: “Nói tiếp đi, cô nghe.”
Vệ Chiến hơi nhíu này, trước kia Chử Thiệu Lăng không phải như thế, từ sau chuyện đó, chẳng những Chử Thiệu Lăng tính tình đại biến, trên vấn đề này cũng không lại kiêng dè, tính tình Chử Thiệu Lăng vẫn luôn không ott61 Vệ Chiến cũng có thể lý giải, nhưng Vệ Kích cũng phải nhớ một điểm quy củ đi, từ nhỏ Vệ Kích đã hầu hạ trong cung, là người cực kỳ có khuôn pháp, vì sao hiện giờ lại không biết nặng nhẹ như vậy? Vệ Chiến có ý muốn nhắc nhở vài câu, nè hà Chử Thiệu Lăng trông chừng người rất kỹ, vẫn luôn chưa tìm được cơ hội.
Lần này Vệ Chiến thật sự là hiểu lầm, đã nhiều ngày nay Vệ Kích không chỉ một lần nói với Chử Thiệu Lăng trước mặt người khác phải kiêng dè, đáng tiếc Chử Thiệu Lăng hoàn toàn xem như gió thoảng bên tai, nghe qua rồi thôi.
Sau khi Chử Thiệu Lăng công đạo rõ ràng mọi việc cũng lên xe ngựa, vừa ngồi xuống đã thấy Vệ Kích quấn chăn một bộ lo lắng hốt hoảng, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Làm sao? Vừa rồi ngươi thực quá dông dài, không để ý đến, không lẽ ngươi giận rồi?”
“Thần không dám.” Vệ Kích khổ nói, “ĐIện hạ… vừa rồi nhiều người nhìn như vậy, đại ca của thần tất nhiên cũng thấy, điện hạ… sao điện hạ lại có thể làm chuyện tổn hại thanh danh mình nhưv ậy?”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Ta làm cái gì?”
Mặt Vệ Kích đỏ lên, hắn vốn không dám cùng Chử Thiệu Lăng tranh chấp, nhưng đã nhiều ngày nay Chử Thiệu Lăng nháo quá lợi hại, nghĩ nghĩ vẫn đứng đắn khuyên: “Điện hạ còn chưa đăng cơ đâu, không đúng, cho dù ngày sau đăng cơ cũng không thể làm bậy như thế, bên người điện hạ có bao nhiêu người nhìn đâu, luôn… luôn như thấy này, sẽ để người trong thiên hạ nói điện hạ thế nào?”
“Không phải, nhưng ngươi vẫn chưa nói ta làm cái gì a?”Chử Thiệu Lăng ngồi vào bên trong, kéo tay Vệ Kích vuốt ve, trong phượng nhãn tràn đầy bỡn cợt, “Vệ Tướng quân, ngươi muốn khuyên can cô cũng được, nhưng ngươi nói nửa ngày cũng chưa nói đến vấn đề chính, rốt cuộc cô đã làm sai cái gì?”
Vệ Kích dừng một chút, há miệng thở dốc không nói nên lời, Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Nói a, cái gì không đúng?”
Vệ Kích hơi đỏ mặt, do dự một lát, thấp giọng: “Chính là vừa rồi… sao điện hạ lại có thể ôm thần?”
Chử Thiệu Lăng nhịn không được bật cười: “Ta nghe nói từ xưa các minh quân đều cùng các tướng sĩ theo mình xuất sinh nhập tử cùng ăn cùng ngủ, nói như vậy ta cũng không có làm gì sao a, ngươi còn phải nghĩ, ta có chỗ nào làm không tốt, đều nói ra đi chúng ta cừng xem xét, Vệ tướng quân, ngươi cũng không thể để mặc ta làm oan quỷ đi.”
Nói đến công phu đấu võ mồm, Vệ Kích có luyện một trăm năm nữa cũng cùng lắm được một nửa Chử Thiệu Lăng, trong lòng Vệ Kích nổi giận lại không ohản bác được cái gì, chỉ phải câm miệng, Chử Thiệu Lăng đến gần Vệ Kích kéo người vào trong lòng, nhẹ giọng cười: “Thôi, chuyện không có gì lớn, chính mình chột dạ mới cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn ngươi, có ai rảnh rỗi nhìn đến đâu? Lại nói, không phải sợ ngươi chưa thể tự mình lên xe nên mới bế ngươi một chút sao, ta đã ôm ngươi bao nhiêu lần rồi?”
Thanh âm Chử Thiệu Lăng thấp xuống, hơi cúi đầu hôn lên vành tai Vệ Kích: “Lúc đó ở trên giường… không phải ngươi khóc mà nói thích nhất ta ôm ngươi sao?”
Vành tai Vệ Kích bị hôn nháy mắt đỏ bừng, vội nhỏ giọng la lên: “Điện hạ!”
Chử Thiệu Lăng cười cười: “Chính mình nói còn không thừa nhận? Mỗi ngày xuống giường….” Chử Thiệu Lăng thấy Vệ Kích thật sự mất tự nhiên liền tốt bụng không tiếp tục trêu hắn, cười cười nói: “Có đói bụng không? Để bọn họ đưa tráp điểm tâm đến?”
Vệ Kích lắc đầu: “Thần không đói bụng, điện hạ…. Những lời thần vừa nói, điện hạ chịu nghe sao?”
Chử Thiệu Lăng không chút để ý gật đầu: “Có nghe được.”
Vệ Kích sợ Chử Thiệu Lăng không kiên nhẫn cũng không dám lại tiếp tục khuyên cái gì, chỉ lại dặn dò: “Kia… về sau, trước mặt người khác điện hạ đừng làm như vậy.”
“Ân, chỉ sợ có khi ta không lưu ý….” Chử Thiệu Lăng hôn hôn môi Vệ Kích, “Đừng lại tiếp tục băn khoăn những chuyện này, mau mệt mỏi, hôm nay dậy sớm, nếu không đói bụng liền ngủ lại một lát đi.”
Vệ Kích gật gật đầu, xe ngựa thực rộng rãi, Vệ Kích cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên đùi dịch người vào trong nằm xuống, Chử Thiệu Lăng cũng tựa bên người Vệ Kích, không bao lâu sai Vệ Chiến giục ngựa đến báo cáo lại tất cả đều đã an bài thỏa đáng, Chử Thiệu Lăng xốc lên màn che nhìn nhìn bên ngoài, gật đầu: “Vậy xuất phát đi, thương thế trên người Phiêu Kị Tướng quân còn chưa khỏi hẳn, phân phó bọn họ đi chậm một chút, đừng chạy như chạy nạn giống lúc đến.”
Vệ Kích nghe vậy không khỏi bật cười, xuyên qua khe nhỏ của rèm che, Vệ Chiến nhìn thấy, bên trong, Vệ Kích đang gối đầu lên chân Chử Thiệu Lăng, ánh mắt Vệ Kích tối sầm lại, cúi đầu: “Là.”
Bên ngoài, tiếng kèn theo thứ tự vang lên, xe ngựa hơi lắc lư, liền vững vàng trở lại, Chử Thiệu Lăng buông rèm che nhẹ vuốt đôi môi mềm của Vệ Kích, cười: “Cười cái gì?”
Vệ Kích lắc đầu: “Không, chỉ cảm thấy rất tốt chơi.”
Chử Thiệu Lăng buông mi cười khẽ, hiện tại người khác đã cảm thấy chình mình rất sủng Vệ Kích sao? Đó là bọn họ không nhìn quen, chờ nhìn quen sẽ lại không thấy việc này kỳ quái, không biết việc này là không đúng.
Trước kia Chử Thiệu Lăng còn rất nhiều băn khoăn, nhưng hiện igờ những băn khoăn này cũng đã lần lượt tiêu thất, chờ những chuyện phiền lòng đó đều toàn bộ không còn, người khác cũng thói quen chính mình đối tốt với Vệ Kích, đến lúc đó… Chử Thiệu Lăng mới có thể làm chuyện mình muốn.
Chử Thiệu Lăng cúi đầu nhìn đồ ngốc trong lòng đang thưởng thức ngọc bội bên hông mình, cười khẽ, những chuyện này không cần nói cho Vệ Kích.
“Thích cái này? Cho ngươi đi.” Chử Thiệu Lăng tháo ngọc bội lấy tua rua nhẹ cọ lên mặt Vệ Kích, “Ngày thường ngươi cũng không thích dùng mấy thứ này, ngại dễ vỡ sao?”
Vệ Kích sợ ngứa nghiêng đầu né tránh, cười: “Không phải, điện hạ không biết, trên người thị vệ không thể mang ngọc bội, sợ lúc bước đi sẽ phát ra tiếng quấy rầy chủ tử, từ khi thần vào cận vệ doanh đã không còn mang ngọc bội, hiện tại đã quen, ngược lại nếu đeo lên sẽ cảm thấy không tự nhiên.”
Vệ Kích vừa nói vừa đưa tay giúp Chử Thiệu Lăng mang lại ngọc bội, cười: “Thần thấy hoa văn trên mặt kia rất khác biệt, nên mới nhìn kỹ….”
Hai người cười nói, bên ngoài thân binh đuổi đến sát cửa sổ xe nói có mật thư từ hoàng thành truyền đến, Chử Thiệu Lăng lệnh xa phu dừng xe cầm tín hàm đưa vào.
Mật thư là Chử Thiệu Đào truyền đến, sau khi Chử Thiệu Lăng đọc kỹ, lạnh nhạt cười: “Đáng tiếc, không phải ta tự mình ra tay….”
Vệ Kích thấy thần sắc Chử Thiệu Lăng khác thường, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, hoàng thành xảy ra chuyện?”
Chử Thiệu Lăng đưa thư cho Vệ Kích, thấp giọng: “Không xem là chuyện không may, chỉ là chết một người thôi.”
Vệ Kích cầm tín hàm nhìn kỹ, Lệ phi chết!
Từ sau khi hoàng đế bệnh nặng, một nhà Chân gia đều bị giam vào ngục, cầu tình không được, không khỏi bắt đầu bỏ đá xuống giếng, bệnh tình hoàng đế khi tốt khi xấu vô chừng, ít khi tỉnh, đa phần là hôn mê, Thái hậu có buồn bực thế nào, cũng chỉ có một mình hoàng đế là nhi tử, Thái hậu sợ chuyện Chân gia sẽ càng làm hoàng đế bệnh nặng thêm nên không cho người nhắc lại, nhưng án tử đặt ngay kia, có muốn không để ý cũng không được, người khác còn dễ nói, Thái hậu đều có thể thay hoàng đế giải quyết, nhưng chỉ có Lệ tận cùng Chử Thiệu Nguyễn hai người không dễ giải quyết vẫn luôn trì hoãn, nhưng Lệ tần vẫn luôn trong lãnh cung ồn ào không ngớt, Thái hậu phiền không chịu được, đang muốn xử lý Lệ tần lại bị Chân Tư đoạt trước.
Sau khi Chân gia xảy ra chuyện, Chân Tư quyết định thật nhanh thoát trâm thỉnh tội nên tránh thoát một kiếp, dù gì nàng cũng là sinh mẫu của Lục hoàng tử, sau khi vào cung cũng chưa từng phạm sai lầm lớn gì, ngày đó vì giữ lại một thai của Lục hoàng tử mà ăn không ít dược dược tính ác liệt, sức khỏe suy kiệt, Thái hậu vẫn luôn đáng thương nàng, lúc xử trí Chân gia liền bỏ qua một mặt, không xử trảm sinh phụ của Chân Tư, Chân Bân Văn, chỉ tước quan chức của hắn hàng làm thứ dân, so với những người khác của Chân gia đã muốn khá hơn rất nhiều, Chân Tư cũng rất biết điều, sau khi được tin tức vội vàng đi Từ An điện quỳ tạ Thái hậu đại ân, còn tự xin hàng làm quý nhân vì mẫu gia chuộc tội, Thái hậu vì Lục hoàng tử mà không cho, chỉ khiến Chân Tư trở về an phân thủ thường.
Sau khi bảo toàn gia đình, Chân Tư rốt cuộc yên tâm, không sầu chuyện của mình, đương nhiên liền muốn bắt đầu nghĩ đến chuyện người khác.
Tình trạng của hoàng đế như thế nào, Chân Tư cũng đã nhìn ra, sợ là không còn sống được bao lâu, Chân Tư tuyệt không sợ hoàng đế sẽ đột nhiên khỏe lại bảo vệ Lệ tần hay cái gì, lại nhìn ra Thái hậu cũng đã không kiên nhẫn với Lệ tần nữa, chỉ là nhớ đến mặt mũi hoàng tử, không tốt ra tay, Chân Tư nhìn thấu đáo sau, lại không còn sợ hãi, mang theo vài ma ma to lớn khỏe mạnh đi lãnh cung.
Trong lãnh cung, Lệ tần vẫn còn làm mộng, chỉ mong chờ đến ngày hoàng đế tỉnh lại, tiếp mình ra khỏi lãnh cung. Khi Lệ tần nhìn thấy Chân Tư, giống như là gặp quỷ đòi mạng, sợ đến mức ngã ngồi dưới đất run rẩy không thôi, Chân Tư nhẫn nhục thời gian dài như vậy, lúc này cũng không vội vàng, cười: “Cô khỏe không?”
Trong mắt Lệ tần tràn ngập sợ hãi, run rẩy nói: “Không khỏe…. Ngươi đến làm gì? Ai cho ngươi đến? Có phải hoàng thượng không?! Nói cho hoàng thượng, bổn cung muốn đi ra ngoài, bổn cung không cần lại ở trong này, nơi này đều là kẻ điên…..”
“Chậc, chậc….” Chân Tư nhìn Lệ tần mặt mày xám tro, lắc đầu tiếc hận, “Dù gì cũng là hậu cung năm đó đệ nhất sủng phi Lệ quý phi nương nương, hiện tại lại thê thảm đến mức này, ai…. Bổn cung đều thay ngươi tiếc nuối, vốn sẽ không đến nước này, đáng tiếc ngươi thật rất ngu xuẩn, ngu xuẩn đến lão Thiên cũng không nhìn nổi.”
Trong mắt Lệ tần hiện lên một tia ngoan độc, cao giọng: “Ngươi biết cái gì?! Ngươi cho là mình sinh hạ hoàng tử thì sẽ làm sao? Ngươi còn kém xa vinh sủng của bổn cung năm đó, còn dám đến trước mặt bổn cung thị uy!”
Chân Tư cười khẽ: “Bổn cung không thể được sủng ái như cô năm đó, nhưng so với vinh sủng yên hoa, bổn cung càng hy vọng có thể sống ngày yên bình…..” Chân Tư được cung nữ dìu đến gần, cúi người bình tĩnh nhìn Lệ tần, nhẹ giọng: “Hiện giờ bổn cung có hoàng tử che chở, chỉ cần ta không cùng Thái tử là địch nhân, là có thể cùng Lục hoàng tử an bình mà sống, còn ngươi?”
Lệ tần nghe thấy trong lòng càng hận, cả giận: “Ngươi cho rằng Chử Thiệu Lăng sẽ để mặc ngươi yên ổn sống?! Ta nghĩ rằng ngươi sẽ tiếp nhận trọng trách của ta, bồi dưỡng Lục hoàng tử, chờ sau khi Lục hoàng tử lớn lên khiến hắn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế của Chử Thiệu Lăng! Đây mới là đại sự ngươi nên làm! Lục hoàng tử thật đáng thương, đáng thương hắn đầu thai vào bụng kẻ tiện nhân không có chí khí như ngươi!!!”
Chân Tư cười to: “Bổn cung không thể so bằng cô, cô là người làm chuyện lớn, thật sự lợi hại, cho nên mới lưu lạc đến kết cục hôm nay! Ha ha… cô, ngươi quả nhiên ngu xuẩn không ai bằng, đến bây giờ sao ngươi còn không hiểu được, Thái tử là trưởng tử của Lăng Hoàng hậu, phía sau lại có mẫu gia của Lăng Hoàng hậu cùng mẫu gia Thái hậu duy trì, ngươi cho là chỉ dựa vào một kẻ có vinh có sủng như ngươi có thể lấn át Thái tử? Chỗ dựa duy nhất của các ngươi là sủng ái của hoàng đế, nhưng các ngươi đã làm gì? Ha ha… hạ độc hoàng đế? Vất vả Chử Thiệu Nguyễn có thể nghĩ ra! Đem một đường lui cuối cùng của chính mình chặt đứt, còn muốn trách người khác? Tự mắng mình ngu xuẩn hồ đồ mới đúng!”
Lệ tần bị Chân Tư mắng đến nói không ra lời, Chân Tư cười lạnh, thanh âm dần dần thấp xuống: “Cô không cần lo lắng cuộc sống sau này của ta, Thái tử có thể để ta tự tại hay không? Đương nhiên sẽ, bởi vì ta muốn dâng một phần đại lễ cho hắn…. Hoàng thượng vẫn luôn hôn mê, Thái hậu lo ngại thanh danh mới không tiện xử trí ngươi, sau khi Thái tử trở về bổn cung cũng sẽ không còn cơ hội xuống tay, ha hả…. Vì cuộc sống yên bình của Lục hoàng tử cùng bổn cung, bổn cung đành phải vì Thái hậu phân ưu.”
Ánh mắt Chân Tư lạnh đi, trong nháy mắt Lệ tần hiểu được ý đồ Chân Tư đến đây hôm nay, cả người bỗng rét run, vội la lên: “Người đến! Người đến!! Cứu ta!!!”
“Gọi đi.” Chân Tư không chút để ý cười cười, “Bổn cung cũng muốn biết, bây giờ còn có ai dám đến cứu ngươi, Phùng ma ma, sao còn chưa ra tay?!”
Hai ma ma phía sau Chân Tư nghe lời nói xuất ra bạch lăng (lụa trắng dùng để thắt cổ) trong tay áo run lên, Lệ tần sợ đến mức ngã ngồi dưới đất, liên tục lui về phía sau, Chân Tư khinh miệt cười một tiếng, hai ma ma đi đến, một người đè lại Lệ tần còn không ngừng giãy dụa, một người khoát bạch lăng lên cổ Lệ tần.
Chân Tư bước đến gần, nhìn hai mắt Lệ tần tràn ngập sợ hãi, thấp giọng nói: “Cô, ngươi an tâm đi, không qua bao lâu nữa… Chử Thiệu Nguyễn cũng sẽ đi theo ngươi, ha hả, không cần nhớ thương bổn cung, bổn cung sẽ bình an sống đến khi Lục hoàng tử trưởng thành, còn sẽ cầu Thái tử ban cho một mói hôn sự hảo một chút, lại xin một chỗ đất phong, đến lúc đó còn có thể cầu Thái tử… A không, hoàng đế tương lai cho bổn cung một ân điển, cho bổn cung đi theo Lục hoàng tử cùng đến đất phong hưởng vinh sủng đến cuối đời, ngày lành của bổn cung còn đang chờ phía trước đâu.”
Chân Tư vỗ nhẹ mặt Lệ tần, thở dài: “Đáng tiếc, nếu ngày đó ngươi không vì nhất thời vinh sủng mà cùng Lăng hoàng hậu kết thù, không ngu xuẩn đến mức kiến càng rung cây muốn cùng Chử Thiệu Lăng đối nghịch, ngươi cũng có thể như thế…. Dương nhiên, nếu ngươi có thể nghĩ được đến như vậy, bổn cung cũng sẽ không tiến cung, cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ như lúc này….”
Thanh âm Chân Tư thản nhiên mà lạnh lùng: “Ngươi hủy cuộc đời ta, ta tự tay đưa ngươi ra đi, cô, hai chúng ta không ai còn nợ ai.”
Chân Tư nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Lệ tần sợ đến mức kêu to: “Chân tần! Chân Tư!! Không cần, ta là cô của ngươi, không cần!!! Ách, ách….”
Chân Tư khẽ liếc mắt nhìn Lệ tần lần cuối, lạnh lùng bước ra lãnh cung.
….
Vệ Kích khép lại tín hàm, thấp giọng an ủi: “Có thể không để tay điện hạ ô uế, thật tốt.”
Kỳ thật, so với Lệ tần, Chử Thiệu Lăng càng muốn nhận tin Chử Thiệu Dương chết hơn, Chử Thiệu Lăng thả thư tín của Chử Thiệu Đào vào lư hương, gật đầu: “Đúng, như vậy rất tốt….”
Vệ Kích cảm nhận được cảm xúc của Chử Thiệu Lăng dao động, hắn đoán không được tâm tư hiện giờ của Chử Thiệu Lăng, chỉ dựa vào bản năng, nghĩ nghĩ: “Điện hạ… thần có chút lạnh, điện hạ….”
Vệ Kích đè nén ngại ngùng trong lòng, cúi đầu thấp giọng: “Điện hạ ôm… ôm thần một chút đi….”
Trái tim Chử Thiệu Lăng giống như vừa bị vuốt mèo cào ngứa một cái, trong lòng còn bất mãn toàn bộ trở thành hư không, so với tin Lệ tần chết, Vệ Kích ngốc ngốc vụng về làm nũng càng có thể lấy lòng chính mình đâu….
Chử Thiệu Lăng đến gần kéo Vệ Kích ôm vào lòng, ôn nhu hỏi: “Còn lạnh?”
Vệ Kích lắc đầu, nhẹ nhàng vòng tay sau lưng Chử Thiệu Lăng, an tâm khép lại mi mắt…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.