Chương trước
Chương sau
Trong lòng Diệp Phàm khẽ dao động.

Lễ nào Lâm Nam Chính chính là người bí ẩn ở Kinh Đô kia? Nếu thật là như vậy, thì đây chính là kẻ thù lớn nhất của anh. Tuy nhiên, Lâm Nam Chính trước đây từng giúp đỡ anh.

Vả lại, lần này lại tự mình đến ủng hộ anh.

Ông ta thật sự là kẻ thù lớn nhất của mình sao?

Mặc dù trong lòng Diệp Phàm có chút chấn động, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, quyết định thử một phen.

Anh lặng lế truyền một ít chân khí vào cơ thể Lâm Nam Chính để thăm dò.

Để tránh việc đối phương phát hiện, Diệp Phàm còn tươi cười mà nắm chặt tay Lâm Nam Chính nói: “Lão Lâm, ông không biết đấy thôi, khi còn ở trong nhà tù Minh Sơn, Cuồng Chiến thường xuyên nhắc tới ông với tôi, nói ông là hộ thần bảo. vệ đất nước, hoạch định chiến lược, quyết định thắng lợi của mọi trận chiến từ xal”

Lâm Nam Chính khé nhướn mày, khuôn mặt già nua cười tươi như hoa.

“Ha ha, nhóc Diệp, cậu đừng nghe thằng nhóc Chiến Cuồng đó nói bậy, toàn là khoa trương thôi. Tôi làm gì lợi hại đến vậy!”

Lời nói rất khiêm tốn nhưng trong lòng lại cực hữu dụng.

Dù sao thì, dù là ai cũng đều thích nghe những điều tốt đẹp.

Trong lúc trò chuyện, Diệp Phàm đã thăm dò xong.

Anh phát hiện, Lâm Nam Chính cũng là một võ giả, vả lại tu vi còn không thấp. Đã đạt đến cấp độ Tông Sư.

Có điều, Diệp Phàm cũng thông qua các dấu hiệu trong quá khứ mà kết luận, kẻ thù kia của anh là một cường giả Thần Cảnh.

Thế nên, không thể là Lâm Nam Chính được.

Còn về khí tức của bột Thí Thần trên cơ thể ông ta, có lẽ đã bị dính trên người khi tiếp xúc với ai đó.

Diệp Phàm nhanh chóng phân tích trong đầu.

Lâm Nam Chính quyền cao chức trọng, người có thể tiếp xúc thân thể với ông ta chắc chắn cũng có thân phận không đơn giản.

Nghĩ tới đây, Diệp Phàm hỏi:

“Lão Lâm, tôi thấy sắc mặt của ông không ổn, có chút khí tức của huyết sát, gần đây ông có tiếp xúc thân thể với người không nên tiếp xúc không?”

Anh bắt đầu nói bừa.

Mục đích là để thăm dò gần đây Lâm Nam Chính đã tiếp xúc với những ai. Lâm Nam Chính khẽ cau mày.

Ông ta không biết Diệp Phàm đang nói nhảm, vậy mà lại cho là thật.

Dù gì, sức mạnh của người ta rõ ràng như thế.

€ó thể dễ dàng giết chết cảnh giới Bán Thần, đến cấp độ này, chẳng lẽ lại nói bừa.

Sau khi thở dài một hơi, Lâm Nam Chính nhìn xung quanh. “Nhóc Diệp, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Diệp Phàm cau mày.

Sau đó tùy ý gật đầu, đi qua 1 bên với Lâm Nam Chính.

Đồng thời để Tham Lang dẫn mọi người trong Thiên Lang Điện làm tốt công việc bảo vệ.

“Nhóc Diệp, không giấu gì cậu, tôi đã sớm nghỉ ngờ, trong đám quan chức quân sự cấp cao kia có kẻ phản bội!”

“Có người luôn cố gắng loại bỏ tôi khỏi vị trí hiện tại và thay thế tôi!”

Vẻ mặt Lâm Nam Chính nghiêm túc nói.

Sự việc này khá quan trọng nên rất ít người biết.

Nhưng Lâm Nam Chính lại không giấu giếm Diệp Phàm.

Không phải là do ông ta dễ dàng tin tưởng người khác, mà khi nghe Hoàng Phi Hổ báo cáo, ông ta liền biết Diệp Phàm sở hữu nhẫn Long Hồn, là thủ lĩnh của chiến đội Long Hồn.

Nói vậy thì Diệp Phàm cũng được coi là một quan chức quân sự cao cấp.

Chỉ là, vẫn chưa có chức vụ tương ứng mà thôi.

Thế nên, Lâm Nam Chính cảm thấy, bản thân không cần phải giấu anh chuyện này.

Sau khi nghe xong, Diệp Phàm khẽ nhướn mày.

Hửm?

Anh không ngờ, chỉ nói bừa để moi thông tin từ Lâm Nam Chính.

Vậy mà thật sự có được thông tin quan trọng.

Diệp Phàm còn chưa kịp tiếp tục hỏi thì Lâm Nam Chính đã nói:

“Người duy nhất có tiếp xúc thân thể với tôi là bốn vị phó chỉ huy, năm người chúng tôi đã có cuộc họp nội bộ hai ngày trước, và tôi đã bắt tay họ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.