Đây là lời Diệp Phàm nghe thấy một người phụ nữ yểu điệu ôm mình nói trước khi mất đi ý thức, thần hồn tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, tựa như xuyên không đến tương lai.
Ngay sau đó, ý thức của anh rơi vào trong bóng tối vô biên...
"Diệp Phàm đã chết! Thật là sung sướng!"
Tại nơi sâu trong Minh Sơn, trong một nhà tù được tạo lên từ siêu hợp kim, có người hưng phấn hét lên.
Những phạm nhân bị giam giữ ở nơi này là những kẻ tàn bạo nhất thế giới.
Sát thủ ám sát tổng thống, sát nhân tàn sát hàng chục nghìn người dân bình thường, kẻ điên lén bán đạn hạt nhân...
Có thể nói đây chính là địa ngục trần đời!
Lúc này, một thanh niên lạnh lùng tuấn tú mặc áo blouse trắng đang nhắm mắt đứng sừng sững giữa sân thể dục.
Chỉ là đã không còn hơi thở. Là Diệp Phàm! Một bác sĩ nhà tù nho nhỏ.
Nhưng anh lại là kẻ tàn nhẫn đã chinh phục được tất cả phạm nhân trong tù, một bạo quân trong tù.
Được mệnh danh là Diêm Vương sống!
Bên cạnh anh là hàng ngàn tù nhân với những sắc mặt khác nhau.
Có kẻ mừng như điên, có người đau khổ.
"Năm năm, suốt năm năm trời tao đã phải dọn nhà vệ sinh cho Diêm Vương sống, không ngờ được hẳn lại tẩu hỏa nhập ma mà chết, quả là báo ứng, ha ha ha..."
Khủng Bố Chi Vương kích động giang hai tay ra, ngửa mặt lên trời cười như điên, kích động đến rơi lệ.
Hắn ta là một trong Tứ Đại Thiên Vương, vì tu luyện tà công mà tàn sát hàng chục ngàn người dân bình thường.
Hai vị chiến thần của Đại Hạ đã phải chịu trọng thương mới bắt được hắn ta.
"Hừ! Khủng Bố Chi Vương thật sự cho rằng quân chủ đã mất thì sẽ không còn ai trị được mày nữa sao?"
Cuồng Chiến Chỉ Vương nắm chặt hai tay, đôi mắt đỏ bừng, lửa giận ngập trời.
Hắn ta vốn là chiến thần hộ quốc của Bắc Cương, sau một lần đại chiến bị trọng thương giết đến đỏ cả mắt, kết quả ngộ sát chiến hữu của mình nên bị bỏ tù.
Ở trong tù, hắn vì bị thương quá nặng, không thuốc nào cứu được, chắc chắn hắn ta sẽ chết.
Chính Diệp Phàm đã dùng y thuật siêu phàm của mình để cứu mạng hắn ta!
"Chỉ dựa vào mày mà đòi trị được tao sao? Đừng có lát nữa lại phát điên giết chết người một nhà, ha ha ha..."
Khủng Bố Chi Vương hếch lỗ mũi lên trời, khinh thường nhìn Cuồng Chiến Chi Vương.
"Muốn chết à!"
Cuồng Chiến Chi Vương nổi giận gào lên, định liều mạng với Khủng Bố Chi Vương.
Lúc này, quản giáo đang ở trong văn phòng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, run lên bần bật.
"Bác sĩ Diệp, ông cố nội của tôi ơi, sao anh lại luyện công đến chết vậy? Thế này bảo tôi phải hoàn thành công việc như thế nào đây?”
Quản giáo trưởng cay đắng trong lòng.
Năm năm trước, nhà tù Minh Sơn là trại tập trung dành cho những kẻ bất lương, tình trạng hỗn loạn vô cùng.
Nhưng kể từ sau khi Diệp Phàm đến, đàn áp những lũ xấu xa này, trở thành quân chủ trong ngục đã đem lại trật tự cho nơi này.
Nhưng bây giờ... Cái chết của Diệp Phàm khiến tình thế trực tiếp mất kiểm soát!
Một khi Khủng Bố Chi Vương đánh nhau với Cuồng Chiến Chi Vương, các phạm nhân không khó đối phó khác cũng sẽ lao vào hỗn chiến.
Như vậy, nhà tù Minh Sơn sẽ bị san bằng! Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói bình tĩnh truyền đến.
"Tiểu Khổng Tử, tao chỉ vừa ngủ gật một lát mà mày đã muốn tạo phản rồi sao?"
Âm lượng không lớn nhưng lập tức khiến toàn trường tĩnh lặng.
Mọi người mang ánh mắt sợ hãi và kính sợ nhìn về phía bóng người đứng giữa sân thể dục.
Diêm Vương sống chưa chết?
Khủng Bố Chỉ Vương sợ run lẩy bẩy, thình lình quỳ rạp xuống đất, cố nặn nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, giọng run run nói:
"Quân, quân chủ, em nào dám tạo phản, vừa nấy chỉ là làm cho không khí sinh động hơn thôi, chỉ đùa một chút thôi..."
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm bóp cổ nhấc lên. Răng rắc!
Trực tiếp bóp nát cổ họng hắn ta.
"Cười xấu quá làm tao phát tởm."
Diệp Phàm ném thi thể Khủng Bố Chi Vương xuống đất như thể ném một cái bao tải rách nát, vỗ vỗ tay.
"Được rồi, hết trò hay rồi, tan đi."
Mọi người như được ân xá, vội vã chạy về phòng giam của mình. Sân thể dục to lớn chỉ còn lại Diệp Phàm.
Một người bảo vệ không biết chui ra từ xó xỉnh nào thận trọng nói: "Bác sĩ Diệp, quản giáo trưởng mời ngài qua đó một chuyến."
Đi đến văn phòng quản giáo trưởng, Diệp Phàm dựa lưng và ghế quản giáo, gác chân lên bàn.
"Lão Điển, có chuyện gì?"
Quản giáo trưởng không những không dám tức giận mà còn cúi người cười nịnh hót, vội vàng châm một điếu xì gà đưa cho anh.
"Ha ha, chúc mừng bác sĩ Diệp đã có thể rời đi rồi."
Diệp Phàm nghe vậy thì sửng sốt, ngồi thẳng dậy.
"Ông già đó chịu cho tôi đi rồi? Ông ấy đã trở về sao?"
Năm năm, suốt năm năm!
Cuối cùng anh cũng chờ được ngày này!
Năm năm trước, anh có cha mẹ hiền từ và một cô em gái ngoan ngoãn.
Mãi đến khi anh gặp gỡ người phụ nữ đó, người mà anh tưởng là chân ái, Ngô Hiểu Đình.
Hai người họ kết hôn chớp nhoáng.
Nhưng sau khi kết hôn không lâu, Ngô Hiểu Đình được gặp được một phú nhị đại, lén lút yêu đương vụng trộm trong nhà.
Anh không thể nhịn được nữa, đánh tên phú nhị đại kia ra bã, kết quả nhận phải tai họa ngập đầu.
Đầu tiên là em gái anh mất tích, sau đó anh phải trơ mắt nhìn cha mẹ mình chết thảm ngay trước mắt mình.
Cuối cùng, chính anh cũng bị đánh gấy xương, bị cắt hai cái thận, nhốt vào trong lồng sắt và dìm xuống sông!
May mắn thay, anh được một ông già bí ẩn tính tình kỳ lạ cứu giúp, không những nắn cơ thể cho anh bằng xương rồng mà còn dùng phương pháp thể hồ
quán đỉnh để truyền cho anh tuyệt học vô thượng.
Sau đó anh bị ném vào nhà tù này, trở thành bác sĩ của nhà tù, nói là để rèn luyện anh, sau đó lại biến mất, từ đó đến nay không còn tin tức...
"Bác sĩ Diệp, anh đọc xong là hiểu."
Quản giáo trưởng cười nịnh nọt đưa lên một hộp gỗ.
Diệp Phàm mở ra, lấy một bức thư ra.
Tờ giấy đã ố vàng, rõ ràng đã được viết từ rất nhiều năm trước.
"Học trò, ra tù trả thù vợ con đi!"
Diệp Phàm nhíu mày lại, đọc tiếp.
"Ha ha, đừng giận, thầy chỉ đùa một chút thôi. Có điều thầy đã sớm đoán trước được hôm nay có thể con sẽ phải vượt qua cửa ải sinh tử, trở nên vô địch, là lúc nên ra tù, xuống núi báo thù rồi."
"Nhưng nửa năm sau cần phải đi tới Bắc Cương, tham gia trận chiến hộ quốc, phù hộ Đại Hạ ta!"
"Còn nữa, vụ án diệt môn nhà họ Diệp năm đó của con không đơn giản đâu, sau lưng có khả năng liên quan đến một đại nhân vật và một âm mưu rất lớn, nhưng con đừng sợ, không được thì giết bà nó đi, trực tiếp giết ra chân tướng là được!"
"Còn nữa, sư tỷ chưa từng gặp mặt của con cho con thận kỳ lân, con phải lợi dụng nó cho tốt, đừng để hoang phí, ha ha..."
Bên dưới bức thư có một chiếc nhẫn màu đen thui, bên trên có khắc một con rồng sống động như thật.
"Ông già thật keo kiệt, chỉ để lại có chiếc nhẫn rách này, trông chả đáng giá bao nhiêu."
Diệp Phàm bĩu môi, đeo nhẫn lên tay. Ngay sau đó, anh thu dọn đơn giản rồi rời khỏi nhà tù Minh Sơn. Tất cả tù nhân đều tới tiễn anh.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ buồn bã tựa như không nỡ, nhưng trong mắt lại khó nén nổi hưng phấn.
Diêm Vương sống đi rồi, bọn họ lại còn có thể vô pháp vô thiên. Ngày lành sắp tới!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]