Chương trước
Chương sau
Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612
"A Sắt, muội làm sao vậy? Có chuyện gì mà vui mừng như thế?"
Trở về phòng, Bùi Sắt vẫn cười chưa khép được miệng. Nghe Bùi Nhiên hỏi, cô vội vàng ngừng cười, nói: "Tỷ tỷ, không có gì, mau ngủ đi!"
Chỉ là vừa xoay người bước vào phòng của mình, cô lại nhịn không được bật cười, cười đến mức chảy cả nước mắt ra ngoài, đau bụng không chịu được nữa cô mới dừng lại tiếng cười, vui mừng rơi vào mộng đẹp.
Giấc ngủ đêm nay vô cùng ngọt ngào, chỉ là đáng thương cho ai kia cả đêm phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh.
Tới sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Sắt và Bùi Nhiên cùng nhau xuống dùng cơm. Nhìn thấy người nào đó đen mặt ngồi một mình bên dưới đại sảnh, dù không biết đã có chuyện gì nhưng Bùi Nhiên vẫn sáng suốt chọn đi lối khác.
Buồn cười, đại sảnh lầu dưới trừ U Hi Nhiên thì không có một bóng người, chưa nói tới sắc mặt của hắn khó coi thế nào, chỉ với khí lạnh khiếp người cách xa mười bước cũng cảm nhận được kia, Bùi Sắt tự nhiên sẽ không ngu đến mức đi cứng đối cứng.
"Nữ nhân chết tiệt, còn muốn đi đâu!"
U Hi Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ném đôi đũa trong tay lên bàn. Bùi Nhiên cũng không nhịn được run một cái, mặc dù trong lòng Bùi Sắt có chút sợ nhưng vẫn lớn mật nói: "Này, hôm qua ta chỉ là đùa với ngươi một chút mà thôi, đừng nói một nam tử hán như ngươi ngay cả đùa giỡn cũng không chịu nổi!"
"Đùa giỡn?"
U Hi Nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong cặp mắt vốn là phát sáng rạng rỡ, chói lóa như sao kia giờ tràn ngập vẻ mệt mỏi, hơn nữa quầng thâm dưới hai mí mắt vô cùng rõ ràng, sắc mặt càng giống quỷ, cánh môi vốn là đỏ thẫm lúc này cũng trở thành trắng bệch như tờ giấy, nhìn thế nào cũng thấy rợn người.
Sao năng lực chịu giày vò lại kém vậy, cũng mới chỉ một đêm, mỹ thiếu niên xinh đẹp khả ái đã biến thành cương thi.
Trong lòng Bùi Sắt run lên, thật ra cũng dâng lên cảm giác áy náy, nhưng mà chỉ đành phải lấy can đảm mở miệng nói: "Hôm qua thật sự là ta chỉ đùa giỡn, không hề biết thứ đó lợi hại như vậy, nếu không ta nói xin lỗi được chưa? Ngài đại nhân đại lượng, bụng tể tướng có thể chèo thuyền*, tha cho tiểu nữ một lần, được không?" (*Nguyên văn là “Trán tướng quân có thể phi ngựa, bụng tể tướng có tể chèo thuyền” ý nói làm người phải có sự độ lượng, tấm lòng rộng mở.)
"Tha cho cô? Bùi Sắt, xem ra ta vẫn luôn xem thường cô, cô đã có thể nhẫn nhịn như vậy, được, quãng đường tới kinh thành tiếp theo cô đừng ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa đi!" U Hi Nhiên sải bước một cái liền tới trước mặt Bùi Sắt, thấy cô không nhịn được lui về phía sau liền túm chặt tay cô, còn cố ý rút ngắn khoảng cách  để cô nhìn sắc mặt mình.
"Đừng mà —" Nghe vậy, Bùi Sắt lập tức không ngừng kêu khổ, không ai mà không biết cô ngay cả ngựa lưng cũng chưa từng ngồi, để cho cô cưỡi ngựa, đừng có đùa.
"Gia, ngài xem, chuyện gì cũng có thể thương lượng!" Cô lập tức lấy lòng.
"Không thương lượng gì cả, cứ thế mà làm!" Hung tợn trừng mắt nhìn cô, U Hi Nhiên lạnh lùng mở miệng.
"Vương...... Công tử, thân thể A Sắt yếu đuối, không chịu nổi xóc nảy trên lưng ngựa, hơn nữa nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa, ngài đại nhân đại lượng, cho dù nàng phạm vào lỗi gì cũng tha cho nàng ấy lần này, được không?" Bùi Nhiên nghe vậy vội vàng tiến lên cầu xin, lại không nghĩ rằng U Hi Nhiên nhìn cũng không nhìn nàng một cái,  mím môi nhả ra hai chữ.
"Đừng mơ!"
Nụ cười trên mặt Bùi Sắt lập tức sụp xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.