Edit: Tử Liên Hoa 1612
"Thế nào? Nhìn thấy tam ca của ta, mắt cũng không chớp rồi?" U Hi Nhiên có chút không vui vươn tay huơ trước mắt Bùi Sắt một cái. Bùi Sắt cuống quít cúi đầu, hai tai ửng đỏ, bỗng nhiên lại hiểu ý trong lời nói của hắn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía U Cầm Ca. Đúng lúc đó từ trong mắt U Cầm Ca thoáng qua ý cười, lần này gương mặt của Bùi Sắt càng đỏ hơn.
"Chỉ là cũng khó trách, phàm là nữ tử nhìn thấy Tam ca của ta, không có ai là không động tâm, vậy nên cũng không thể nói cô!"
Hắn tức giận khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, Bùi Sắt khó khăn đè xuống hốt hoảng trong lòng, nhìn thấy vẻ mặt của U Hi Nhiên chỉ cảm thấy ngượng ngùng vừa rồi hóa thành hư không, ngược lại nhiều hơn một chút buồn cười.
"Này, Đoan vương gia, đã lâu không gặp, không ngờ ngài lại quên sạch chuyện đã làm ta gãy tay thế nào, ta còn tưởng rằng lúc gặp lại, dù thế nào ngài cũng sẽ nói với ta một tiếng xin lỗi ấy chứ." Bùi Sắt đứng lên, ánh mắt khẽ lướt qua đám vương gia, thân thiện cong môi cười, chỉ là đến lượt U Hi Nhiên thì cô cố ý nghiêm mặt. Bị cô nói như vậy, U Hi Nhiên cảm thấy có mấy phần kỳ cục, nhưng hiển nhiên cũng không có chút hối hận áy náy nào.
"Chẳng phải tay của cô đã tốt rồi sao, còn xin lỗi gì nữa?" Hắn đột nhiên vươn tay túm lấy cổ tay Bùi Sắt lắc lắc, nói bằng giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-thiep-von-khinh-cuong/2158882/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.