Hôm nay Thụy Hiên dậy thật sớm, mấy ngày này y giao cho hai người kia rất nhiều công sự, bận rộn đến mức họ không còn thời gian tìm đến y “tính toán sổ sách”, hoàn hảo khiến Thụy Hiên yên ổn sống qua ngày.
Ổn thỏa chỉnh đốn y phục, Thụy Hiên quyết định đến tế bái Phụ Hoàng cùng Mẫu Hậu. Đã rất lâu rồi, hy vọng hai lão nhân không trách y tận lúc này mới đến nhìn bọn họ.
Chào hỏi vài thị vệ, chậm rãi hướng Hoàng lăng đi đến.
Tới nơi, Thụy Hiên nhìn thấy trong Hoàng lăng dường như có người. Lâu sau, y mới nhận ra đó là Dương Hòa.
Kỳ quái, Dương Hòa vì sao lại ở chỗ này?
“Dương Hòa!”. An bài thị vệ chờ bên ngoài, Thụy Hiên tiến vào. “Sao ngươi lại ở đây?”
Dương Hòa quay đầu nhìn y, dịu dàng cười: “Trước mặt ta vẫn muốn đeo mặt nạ sao?”
Thụy Hiên lè lưỡi, gỡ mặt nạ xuống, thu vào ngực áo.
“Ta đến bái tế Viễn Cư khai quốc chi quân…”. Dương Hòa ngồi xổm xuống, hai tay tạo thành hình chữ thập, mắt gắt gao nhìn vào mộ bia.
“Là gia gia? Dương Hòa, ngươi giống như nhận thức gia gia?”. Thụy Hiên hai tay cũng làm hình chữ thập, cung kính bái tế.
“Đương nhiên. Bởi khi Viễn Cư khai quốc, ta chính là người ở bên hỗ trợ hắn.”
“A? Dị nhân đều lợi hại như vậy? Kia Dương Cùng ngươi rốt cuộc đã sống bao lâu rồi?”
“Bao lâu… Ta cũng không rõ nữa… Ta chỉ biết, sau khi hắn chết, thời gian của ta liền dừng lại, không còn đi tiếp…… Thụy Hiên, phải hảo hảo quý trọng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-te-mieu/1352768/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.