Đột nhiên xe ngựa nảy lên một cái, Thụy Hiên không cẩn thận mất đà ngã nhào về phía trước.
“A!”. Xong rồi, thế nào cũng tiếp xúc thân mật với sàn xe ngựa.
Cảm giác đau khi nào mới đến nhỉ?
Giống như cái gì cũng không xảy ra…
Thụy Hiên hé mắt, hóa ra là được hai người kia đỡ!
“Cảm ơn.”. Thụy Hiên nói lời cảm tạ. Đang định đứng lên…
“Ai u…”. Đau a! Tự nhiên lại buông tay, khiến y thực sự ngã xuống rồi.
“Các ngươi…” làm cái gì thế?
Sở Hoài Chi thế nhưng lại thô lỗ ném y lên ghế, nghĩ y là cá sao, có thể ở tình huống như vậy trở mình? Hại y lại bị đụng vào vách xe.
“Thụy Hiên, sao phải đeo mặt nạ?”. Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, đưa tay kéo mặt nạ ra.
Thụy Hiên lúc này trong lòng nổi lên một hồi chuông cảnh báo, y có cảm giác như sắp chết đến nơi…
“A… Ta…”
“Không cần giải thích.”. Mộc Dĩnh Nhiên tiến lại gần, hôn xuống thật sâu.
“Ưm…”
Chờ một chút! Hai người này đang tính toán ở ngay đây làm cái chuyện-gì-đó có phải không?
Đáng chết! Kĩ xảo hôn của Mộc Dĩnh Nhiên vì sao lại tốt như thế chứ?
“Ân…”. Thụy Hiên chìm đắm trong nụ hôn đầy mãnh liệt, không hề phát hiện y phục chính mình đã bị cởi ra, cũng không biết hai tay đã bị trói lại sau lưng.
“Ngươi chính là như vậy cấp Thiều Dật ăn sao hả?”. Sở Hoài Chi lạnh lùng lên tiếng.
Thật tức chết, lúc trước hai người họ vô cùng vất vả dạy dỗ được thân thể mẫn cảm là thế, lại bị tiểu tử kia chiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-te-mieu/1352765/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.