“Sao hả? Tại Viễn Cư Quốc hô phong hoán vũ, giờ thảm hại thế này, hai vị đại nhân có suy nghĩ gì không?”. Thiều Dật lạnh lùng cười.
Mộc, Sở hai người không lên tiếng.
“Lưu Quyền, cạnh Trẫm có hộ vệ là đủ rồi, ngươi nhanh trở về quân doanh tiếp tục làm việc đi.”. Thiều Dật phất tay, hướng chủ vị ngồi xuống.
“Dạ.”. Lưu Quyền lĩnh mệnh rời đi.
Một giây lại một giây trôi qua, rất lâu sau Thiều Dật mới có hành động. “Vì hai vị đã uống rượu của ta, cho nên độc phát sẽ không quá nhanh, mà ta lợi dụng đoạn thời gian ngắn ngủi này trò chuyện với các ngươi, hoàn hảo vượt qua ngờ vực cuối cùng.”
“Chúng ta…còn cái gì…chưa biết sao?”. Mộc Dĩnh Nhiên ói ra một búng máu, suy yếu nói.
“Dĩ nhiên là có. Tỉ như Lưu Quyền trở về làm gì? Quân đội của các ngươi liệu có gặp chuyện không may? Hay như, nữ nhân bên cạnh ta rốt cuộc là ai?”. Thiều Dật vừa nói vừa kéo nữ tử ngả vào ***g ngực mình, cũng buông tóc của nữ tử xuống, lau đi lớp trang điểm trên mặt “nàng”.
“Các ngươi nghĩ là ai?”. Thiều Dật đem đồ trang sức bỏ xuống bàn.
Là ai?
Hắn đã hỏi như vậy, chứng tỏ bọn họ cũng biết người này.
Phút chốc, trong đầu hai người hiện lên một câu: “Hắn đang ở ngay gần đây.”
Có lẽ nào…?
Thiều Dật quay mặt người kia đối diện bọn họ.
“Thụy Hiên!”. Hai người đồng thời kinh hô ra tiếng.
Tại sao? Tại sao Thụy Hiên lại ở cùng Thiều Dật?
“Đúng vậy. Hoàng tỉ đích thực gọi y là Thụy Hiên. Nhưng hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-te-mieu/1352759/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.