Thời gian vội vàng trôi, cứ như vậy chớp mắt đã qua mấy tháng. Viễn Cư Quốc (2)? Khai thiên cũng hai năm ba tháng. Trong khoảng thời gian này, bất luận Viễn Cư hay Tân Ngu Quốc cũng đều không truyền ra tin tức gì. Đương nhiên, đây đều là ngụy tạo, nhưng đối với Tuy Ly Quốc (3) bị hai bên lien hợp lừa gạt, đây quả là tình huống khiến người mừng rỡ. Quân đội chỉnh tề đã sớm mong được giao chiến, chờ đến thời cơ thích hợp sẽ tấn công Viễn, Tân hai nước. Tựu tân Vương đã có chút không kiên nhẫn, thời cơ hắn chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng tới rồi. Nội bộ Viễn Cư Quốc truyền ra tin tức Phi Tướng quân cùng Giảo Thừa tướng song vong, để tránh thiên hạ đại loạn, Cung Bình Vương hạ bệ tiểu Hoàng Đế, chính mình vi Hoàng. Chính giờ phút này, Tuy Ly Quốc liền thừa dịp phái binh tấn công Viễn Cơ Quốc. Mặt khác, hướng Tân Ngu Quốc ra cái hữu hảo, phái binh trợ lập Tân Ngu Quốc ứng chiến, kì thực muốn quang minh chính đại tiến vào lãnh thổ Tân Ngu. Hết thảy vốn là nên thuận lợi, ngay từ đầu quân đội Tuy Ly Quốc không ngừng giành thắng lợi, mà Viễn, Tân hai nước cứ tiếp tục bại lui. Nhưng khi Tuy Ly xâm nhập đến hai nước, lại đột nhiên thấy quân đội hùng mạnh đã sớm chờ để vây bắt bọn họ. Tình huống bỗng chốc thay đổi. Giờ thất bại liên tiếp, lại chính là Tuy Ly Quốc. “Đáng giận! Lại bị tính kế một phen!”. Tân Vương tức giận đến đem toàn bộ những gì có trên bàn đều ném xuống. Trừ bỏ việc đội quân không ngừng chiến bại, nguyên lai hai nước chuyện gì cũng không hề phát sinh mới chân chính khiến Tân Vương giận giữ. Viễn Cư Quốc Sở, Mộc hai người căn bản chưa chết, ngược lại hoàn hảo ở trong nước xử lí quân sự, mà Cung Bình Vương cũng bị nhốt mấy tháng liền. “Kia Cung Bình Vương cùng chúng ta liên lạc là ai?”. Tân Vương cực độ sinh khí. “Bẩm Hoàng Thượng, sợ là ám bộ dưới quyển Mộc Dĩnh Nhiên đi.”. Thuộc hạ quỳ trước mặt không chút thay đổi, mở miệng. Cách ăn mặc không khác gì một ám vệ, không thể nhìn rõ diện mạo. “Mộc Dĩnh Nhiên, lại là Mộc Dĩnh Nhiên! Ám bộ của hắn rốt cuộc phá hỏng chuyện tốt của ta bao nhiêu lần mới hả dạ?”. Tân Vương đập mạnh mặt bàn, biểu tình tức giận muốn dọa người. “Quán Thủ, chúng ta tái đến nhìn Dương Hòa kia một chuyến.”. Tân Vương càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cùng thủ hạ đi nội uyển tìm kẻ nói mình sẽ “thắng”. Chính là nàng có thực sự tiên đoán là sẽ thắng không? Hay có hiểu lầm chỗ nào? Tại hành lang rẽ trái rẽ phải, hai người rất nhanh tiến vào nơi ở của Dương Hòa. “Dương Hòa!”. Tân Vương dùng sức mở cửa. “Mở cửa không nên như vậy dùng sức, Hoàng Thượng.”. Dương Hòa như cũ ngồi ngay ngắn trước gương. Hai bên trái phải chính là đồ đệ nàng thu được trong cung, Hoa Thuần Công chúa cùng mẫu thân. “Dương Hòa, tại sao ta lại thua? Ngươi không phải nói rằng ta sẽ thắng sao?”. Tân Vương thủy chung không chú ý tới hai mẹ con, chỉ toàn tâm toàn ý mình có thể hay không thắng lợi, chỉ một mực ôm trong lòng dã tâm đại kế, nên cũng chỉ quan tâm Dương Hòa. Dương Hòa thủ thế biến hóa, trên mặt lãnh tình biểu cảm. “Ta có nói ngươi sẽ thắng sao?” “Chính là ngươi đã nói cờ xí tung bay a!”. Sắc mặt Tân Vương đã khó coi đến cực điểm. “Nhưng ta cũng chưa nói là cờ xí của ai.”.Một câu thành công ngăn chặn lời nói của Tân Vương. “Ngươi là Hoàng Đế tốt, Tuy Ly Quốc dưới thống trị của ngươi cũng tốt lắm. Ngươi có dã tâm, nhưng dã tâm đó không thể phát huy ở thời đại này. Bởi vì người Viễn Cư cùng Tân Ngu Quốc cũng không phải vô dụng. Ngươi nghĩ phương pháp đó như thế nào cao minh, không bị người nhìn thấu? Cho nên, buông tha chiếm đoạt, buông tha dã tâm, buông tha mộng tưởng nhất thống thiên hạ đi.”. Dương Hòa cuối cùng đứng lên, xoay người đối mặt Tân Vương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]