Nơi này rốt cuộc là làm sao?
Đáng chết! Toàn thân xương cốt giống như không còn là của mình nữa, đầu cũng đau đòi mạng…
Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại biến thành như vậy?
Thụy Hiên đột nhiên trừng lớn hai mắt, cả người run run muốn ngồi dậy.
Vì cái gì nghĩ không ra? Vì cái gì?
“Ô…”. Vì cái gì không thể nghĩ ra? Thụy Hiên tràn ngập bất lực cùng sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“A… Công tử…”. Sương Lâm, phụ trách chiếu cố Thụy Hiên, có chút bối rối từ trướng ngoại đi vào, đến bên giường. “Ngài xảy ra chuyện gì?”
“Ta là ai? Ngươi có biết ta là ai sao?”. Bởi vì mất đi trí nhớ, Thụy Hiên đau đớn một phen, bắt lấy ống tay áo Sương Lâm, kích động hỏi.
“Cái gì?”. Sương Lâm hỏi lại, không rõ rang, liền không biết làm thế nào.”
“Ta là ai? Ta là ai?”
Ta rốt cuộc là ai?
“Có chuyện gì?”. Thiều Dật hội đàm đã xong, trở về nhìn thấy cảnh tượng này, nghi hoặc hỏi.
“Công tử không biết vì sao tỉnh dậy lại thành như vậy.”. Sương Lâm cung kính cúi đầu báo cáo.
“Ta đã biết. Ngươi trước lui xuống đi.”. Thiều Dật tiến lại giường, ngồi xuống.
“Dạ.”. Sương Lâm rất nhanh rời đi, đem sự việc tất thảy cho Thiều Dật xử lí.
“Ta là ai? Ngươi là ai? Nơi này là thế nào?”. Thụy Hiên đổi lại, bắt lấy Thiều Dật hỏi dồn.
Mất trí nhớ?
Thực sự là trời cũng giúp ta. Vốn chính đã nghĩ sau khi tỉnh lại phải tìm cách lưu hắn, hiện tại xem ra đã không có vấn đề.
“Ngươi đã quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-te-mieu/1352736/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.