Vì cái gì? Bởi vì phụ hoàng ngươi, cũng chính là hoàng huynh của ta, thế nhưng lại cướp đi hết thảy những thứ đáng lẽ thuộc về ta!! – Buông cằm Thụy Hiên ra, Cung Bình vương phẫn hận rống to. Bất luận là đế vị, quyền lực, tài phú hay nữ nhân, đều là hắn hưởng!! Hắn bằng cái gì mà cướp đi hết thảy, bằng cái gì?! Vì mối hận với huynh trưởng khiến toàn thân gã vặn vẹo. Thụy Hiên cảm thấy hắn lại nhìn đến một Mẫn Liên khác, khác nhau ở chỗ một người đã điên rồi, còn một người lại dã tâm bừng bừng gây hỗn loạn. Thụy Hiên…ngươi biết không? Bộ dáng của ngươi thật sự rất giống mẫu thân ngươi, mĩ đến nỗi khiến người ta hít thở không thông, làm người ta không thể bỏ qua ngươi – Cung Bình vương đột nhiên nâng mặt Thụy Hiên, nhìn hắn thật sâu. Hoàng thúc? – Sao vậy? Hoàng thúc thật kì lạ, ánh mắt như Mộc Dĩnh Nhiên cùng Sở Hoài Chi, chỉ muốn đặt hắn dưới thân. Từ lần đầu tiên nhìn thấy mẫu hậu ngươi, ta liền yêu thượng nàng thật sâu, khi đó nàng là trọng thần chi nữ, mỹ danh truyền khắp nơi, mọi người đều biết Xa Theo quốc có một nữ tử tài mạo song toàn. Ta cùng với phụ hoàng ngươi cùng nhận thức nàng tại một yến hội… Kiều nhan như hoa bàn, nụ cười như Triêu Dương, giọng nói như chim hoàng oanh kết hợp với thân hình mềm mại, cách nói chuyện dí dỏm khiến nàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Nàng thực sự rất đẹp, rất đẹp…đại ca cũng biết ta thích nàng, nhưng là, cuối cùng nàng lại là nữ nhân của đại ca!! Đại ca dùng quyền lực cướp đi nàng!! – Cung Bình vương đắm chìm vào hồi ức. Thực xin lỗi, tam đệ…ta không biết sự tình lại như vậy…ta không biết phụ hoàng hạ chỉgả nàng cho ta…tam đệ, ngươi có đang nghe không? Ta thực xin lỗi, thực xin lỗi ngươi… Lời nói rắm chó vậy mà hắn cũng nói được? Hắn không biết xấu hổ mà nói ra!! – Cung Bình vương tức giận gào to – Kế tiếp hắn trở thành Hoàng thượng, nắm giữ hết thảy quyền lực, hắn vẫn nói như thế!! Thực xin lỗi tam đệ…ta không biết ta sẽ thành hoàng đế, ta vẫn nghĩ phụ hoàng sẽtruyền ngôi cho ngươi, ta thực sự cho rằng như thế…tam đệ, ngươi có đang nghe không? Ta thực có lỗi…. Mặc kệ hắn cướp đi cái gì của ta, hắn đều nói một câu xin lỗi kia…thực xin lỗi… Nhưng có lẽ hắn thực sự đối với ta cảm thấy áy náy, cũng có lẽ bởi vì muốn nịnh bợ ta, mọi việc hắn đều thuận theo ý ta, nghe theo những lời nói hùa của ta…cho nên ta đã nghĩ, ta đối hảo với đứa nhỏ của hắn, làm cho hắn chú ý, rồi mới đem ý nghĩ khởi lập đứa nhỏ này cho hắn, sự thật chứng minh, kế hoạch của ta thành công…hắn quả nhiên lập ngươi làm thái tử. Thụy Hiên hạ mắt thấp giọng hỏi – Vì cái gì là ta? Vì cái gì lựa chọn ta làm quân cờ cho kế hoạch của ngươi? Vì cái gì? Bởi vì ngươi là nhi tử của Tử Tĩnh, bởi vì nàng liều chết sinh ra ngươi. Nếu không cần sinh ngươi, nàng có thể chết sao?Sẽ không, sẽ không…dù nàng gả cho đại ca, nhưng nếu ta được nhìn thấy nàng, lòng ta đã không căm hận sâu đến vậy… – Cung Bình vương phẫn hận nhìn Thụy Hiên, hai tay ôm má Thụy Hiên không tự giác dùng sức. Cho nên ngươi hận ta? Một khi đã như vậy, vì cái gì ngươi lại đối tốt với ta? – Nghẹn ngào nơi cổ họng, Thụy Hiên hỏi. Ta đối với ngươi hảo là vì muốn lấy tín nhiệm của ngươi, khi ngươi hoàn toàn tín nhiệm ta, ta có thể dễ dàng khống chế ngươi, mà sự thật chứng minh, ngươi thật sự tin ta, rất tin ta, bất luận ta làm ra chuyện thương thiên hại lí gì, ngươi cũng không tin tưởng đó là do ta làm… Ngươi là như thế tín nhiệm ta…dứt khoát tín nhiệm ta…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]