“Vâng!” Hầu Vĩnh hô vang một tiếng, nhảy xuống đài, lên ngựa, đao giơ thẳng, hùng dũng hô: “Bày trận!”
Dương Phong đứng dậy, mau chóng kéo cương ngựa của Thanh Hạ đi về đến quân doanh, tất cả lo lắng hiển nhiên đã giảm nhiều.
Lúc Thanh Hạ quay về doanh thì trời đã mờ tối, Dương Phong đứng trên thảmluyện qua luyện lại thanh đao nhỏ trong tay, Thanh Hạ đột nhiên tớitrước mặt hắy giựt lấy cây đao nhỏ, trầm giọng nói: “Chuyện của ta, tatự biết xử trí, huynh và ta không phải bà con bằng hữu, không cần vì tamạo hiểm lớn như vậy!”
Dương Phong ngẩng đầu, mày nhướng lên,nhàn nhạt nói: “Ta chỉ tranh thủ cơ hội biểu hiện trước mặt Thái Tử điện hạ mà thôi, không quan hệ gì tới nàng!”
”Huynh đừng gạt ta!” Thanh Hạ nổi giận nói: “Huynh đi Nam cương làm thám tử, có phải là tìm cơ hội cho ta bỏ trốn hay không?!”
Thấy Dương Phong cụp mày xuống không nói, Thanh Hạ quỳ trên thảm, chỉnh sắcnói: “Dương Phong, huynh đã giúp ta quá nhiều, ta rất cảm kích huynh!”
”Không cần!”
Dương Phong lắc đầu, thanh âm có chút trầm thấp: “Nàng chỉ cần sống tốt là được rồi!”
”Chúng ta gặp nhau chỉ có một ngày.” Thanh Hạ trầm giọng nói: “Huynh lại lạimạo hiểm đưa thuốc cho ta, ngày đó ta giúp huynh chỉ là thuận tay thôi,nhưng hôm nay nếu không cẩn thận sẽ phạm tội diệt tộc!”
”Ta không còn gia đình để bị diệt.”
”Vậy huynh không báo thù nữa sao?! Không đi cứu ân nhân của huynh nữa sao?!”
Dương Phong đột nhiên ngửng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-ta-den-tu-cuc-tinh-bao-quan-tinh-so-9/3186471/chuong-40-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.