Lần đầu tiên từ lúckhai quốc, Lãnh cung Càn Thanh Tứ không có không khí mà nó cần phải có,ánh trăng sáng chiếu vằng vặc ngoài trời, hai trăm thị vệ ở nơi sáng hay trong tối bao vây lại, đến con muỗi cũng không thể bay vào.
Thanh hạ ngồi bên cạnh bàn, qua vài ngày quan sát, nàng biết rõ, vấn đề ở trong đồ ăn.
Nhưng quay đầu lại nhìn bức tường cao vời vợi, nghĩ đến trận thế bên ngoài,nàng còn không có kế sách vẹn toàn để có thể vạn vô nhất thất trốn thoát nên không cần phải ủy khuất cái dạ dày của bản thân làm gì.
Cho một miếng măng vào trong miệng, có chút mặn, xem ra dù Sở Ly có khôngbỏ mất phong hiệu của nàng thì đám người bên ngoài vốn xem rất chuẩnhướng gió đã biết nàng là vị nương nương chẳng còn cái gì, làm việc bắtđầu cẩu thả, bớt xén.
Chân tay lóng ngóng ăn xong bữa cơm, tự dọn chén bát trên bàn, đột nhiên thấy trên bàn có một bình màu xanh.
Thanh Hạ nhíu mày, cẩn thận cầm lên cái bình trông rất bình thường đang toảnhẹ ra một mùi thơm, mở nút bình để trên mũi ngửi, mới phát hiện là mộtbình dầu hoa nhài.
Hương hoa nhài có công dụng đuổi muỗi, mà mùicủa nói lại so với những thuốc có tác dụng đuổi muỗi thơm hơn, nên cungnữ rất thích dùng.
Chỉ là không ngờ lại có người dùng cách nàylặng lẽ đưa tới, Thanh Hạ tự hỏi bản thân nàng không có người tâm phúc,lẽ nào là thuộc hạ trung thành của Trang Thanh Hạ?!
Nghi hoặc đưa mâm bát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-ta-den-tu-cuc-tinh-bao-quan-tinh-so-9/3186452/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.