Tống Tụng sinh hoạt và nghỉ ngơi quy luật, mọi việc chỉ nghe không nói, ít nhất ở trước mặt người, y là như vậy.
Khởi cư lang tuy rằng phụ trách ghi chép toàn bộ lời nói việc làm của Lệ Tiêu, nhưng cũng không thể tùy ý ra vào hậu điện của Hoàng hậu. Dù cho đều là nam tử, mà chung quy cũng là người của bệ hạ, phải tránh hiềm nghi.
Tống Tụng ở bên ngoài chưa bao giờ thương nghị chính sự với Lệ Tiêu, nhưng lúc chỉ có hai người, khó tránh khỏi bị Lệ Tiêu dụ dỗ nói mấy câu gì đó.
Thân thể y càng ngày càng nặng, thời tiết cũng càng ngày càng nóng, Lệ Tiêu không cho người khác chạm vào y, hắn đích thân giúp y tắm rửa, còn làm nhiều chuyện không thể miêu tả.
Tống Tụng lại dựa vào việc Lệ Tiêu bận rộn mượn cớ cự tuyệt, vì vậy Lệ Tiêu thuận thế bảo y cùng mình xử lý quốc sự, làm Tống Tụng không còn lời nào để nói.
"Nghe nói không thấy Tống Ca nữa." Tống Tụng tắm xong, khoác khăn mỏng lên người để hút nước, mái tóc dài ướt nhẹp dính lên khăn. Lệ Tiêu bảo y ngồi yên, chậm rãi lấy khăn mặt lau, nói: "Hình như hắn đi đến phương Bắc, phỏng chừng đã đi được vài ngày."
Tống Tụng ừ một tiếng, Lệ Tiêu kề bên tai y, ôn nhu nói: "Nếu như ngươi không vui, trẫm phái người giết hắn."
"Không phù hợp với tác phong của bệ hạ."
"Sao?"
"Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta xử lý hắn, căn bản sẽ không hỏi ý ta mà đã sớm xử lý người rồi. Ngươi giữ hắn lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hon-hang-ngay/786461/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.