Lệ Tiêu làm sao cũng nên làm người, làm thế nào, nhấc phần thưởng Tống Tụng rụt cổ cong chân nhượng bộ lui binh một mặt oán niệm lên. Hắn không nhịn được cười một tiếng, biết nghe lời phải nói: "Vậy thì thưởng nhỏ thôi?"
Tống Tụng đối diện với gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cũng không lo hỏi lại thưởng nhỏ có nghĩa gì, nhanh chóng hôn hắn một cái. Lệ Tiêu một mặt thỏa mãn, cởi áo ra lên giường nằm cạnh y. Tống Tụng vẫn như cũ siết chăn đề phòng hắn, hắn nói: "Chia nửa chăn cho ta, lạnh."
Tống Tụng đắp chăn lên người hắn, đắp kín hắn từ đầu đến chân, sau đó nhẹ giọng nói: "Đêm nay chúng ta một người một giường đi?"
Lệ Tiêu nhìn y một phút chốc, nói: "Ngươi muốn tách giường ngủ với bản vương?"
"Không phải, ta cảm thấy hai người tách ra ngủ sẽ khá tốt, miễn cho không cẩn thận quấy rối điện hạ."
Lệ Tiêu không để ý tới y, hắn vén một góc chăn lên, ánh mắt mang theo vài phần bá đạo. Tống Tụng cũng lo sẽ chọc cho hắn giận, do dự hai hơi, nhăn mặt anh dũng chui vào.
Ngược lại nên tới trốn không thoát.
Y vừa mới nằm vào, bị hai tay Lệ Tiêu kéo qua, hắn bóp bóp hai má Tống Tụng, nói: "Sách đâu?"
Tống Tụng nói: "Không thấy."
"Mất đâu rồi?"
"... Khả năng bị ai trộm rồi."
"Xem ra ngày mai phải gọi người trong viện đến thẩm vấn một phen, nếu như thật sự có trộm, nhất định phải dùng gia quy đánh."
Tống Tụng mếu máo liếc mắt nhìn hắn. Y đã nghe được Lệ Tiêu đang cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hon-hang-ngay/786423/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.