Con ngươi long lanh của Tống Tụng đối diện với mắt y, nhịp tim đập bắt đầu tăng nhanh. 
Thưởng gì? Tống Tụng không quá chắc chắn, cũng không dám tự chủ trương. Y sững sờ hai giây, bỗng nhiên kéo khăn voan đứng lên đi tới trước bàn, bưng rượu lên đổ vào hai ly, đồ uống rượu là ngày ấy y mua được từ Danh Hiên các. Y bưng ly rượu lên, nói: "Uống rượu hợp cẩn đi, chúc ta cùng điện hạ tương kính như tân, đầu bạc đến già." 
Lệ Tiêu lại không có động tĩnh, Tống Tụng bưng chén rượu, nhất thời thả xuống cũng không phải, không đặt xuống cũng không phải. Trong lòng y âm thầm nói, lẽ nào lời mới nói chọc tới Lệ Tiêu? Lệ Tiêu không muốn cùng y đầu bạc đến già? 
Đây cũng cũng có thể lắm, năm đó y nhìn tận mắt đứa bé kia bị thiêu chết, rời đi, cũng không biết Lệ Tiêu và Tống Ca có có đầu bạc hay không. 
"Thay lời chúc, bản vương uống." 
"A..." Tống Tụng phản ứng lại, nói: "Chúc, chúc ta cùng với điện hạ sớm sớm chiều chiều, gắn bó keo sơn." 
Lệ Tiêu híp mắt, nhìn qua còn chưa thoả mãn. Tống Tụng nhíu nhíu mày, mãi đến tận khi hắn mở miệng: "Ngươi nói, từ đây ngươi và ta củi khô lửa bốc, con cháu đầy đàn." 
"..." Ngày đó y nói mình có thể sinh đứa nhỏ, Lệ Tiêu tin thật? Nhưng củi khô lửa bốc cái gì... Thực sự khó có thể hé răng ra. Mặc dù nghĩ như vậy, mà Tống Tụng vẫn ngoan ngoãn lặp lại, chỉ là giọng hơi nhỏ: "Từ đây ta cùng với điện hạ củi khô... lửa... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hon-hang-ngay/786411/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.