Cằm Tống Tụng bị nắm, nam nhân nâng gáy y, nghiêm túc ôn nhu hoàn thành nụ hôn này.
Lập tức hắn siết chặt cánh tay, trả lời: "Quả thực rất ngọt."
Trong đôi mắt hắn mang theo vài phần chế nhạo, Tống Tụng có mục đích riêng bỗng nhiên nhịn không được đỏ mặt. Y mím môi cúi đầu, luôn cảm thấy vị Vương gia này có chút không giống kiếp trước, đương nhiên cũng có thể là ảo giác của y, dù sao y và Lệ Tiêu chỉ có một hồi nhân duyên sương sớm.
Ngón tay Lệ Tiêu xuyên qua tóc dài của y, nhìn đầu ngón tay chen lẫn mấy sợi tóc rơi xuống, con mắt hơi tối sầm.
Tống Tụng mấy lần muốn xuống khỏi ngực hắn, lại cứ bị hắn ôm chặt chẽ. Nam nhân chủ động tìm đề tài, hỏi: "Tụng nhi thường ngày thích ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được." Y lúc thường có thể ăn cơm cũng đã rất tốt, nào dám có không thích ăn gì.
Vẫn cảm thấy làm u linh lâu, là có thể khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền quên đi tất cả. Nhưng sống lại mới phát hiện, ân ân oán oán này đó, cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể dễ dàng thả xuống. Kiếp trước y có bao nhiêu nhu nhược, đời này y có bấy nhiêu oán hận bất mãn.
Y hận phòng chứa củi, hận ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hận tính cách như mì vắt, hận phụ thân từ lúc mẫu thân chết là coi y như vải rách, hận nhất, chính là Tống Ca giả nhân giả nghĩa.
Tâm tư y chìm nổi, trên mặt thủy chung thuận theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hon-hang-ngay/251517/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.