Sau đại điển tế thiên, An Trường Khanh từ Nhạn Vương trở thành Phượng Quân, tấm biển của phủ Nhạn Vương cũng thay đổi. Nhưng trên thực tế An Trường Khanh trừ từ triều thần hàng đầu chuyển tới bên cạnh Tiêu Chỉ Qua, mỗi người một long tọa nghe báo cáo và quyết định, mọi việc còn lại, cũng không thay đổi quá nhiều. Mỗi ngày vẫn cùng Tiêu Chỉ Qua xử lý rất nhiều chính sự, vẫn khi Tiêu Chỉ Qua tức giận là lúc xướng mặt đỏ trấn an các triều thần lo sợ bất an. Mà khi triều thần không nắm được chủ ý, vẫn thích lén tới chỗ y thăm dò thái độ. Thay đổi duy nhất là rất nhiều triều thần mịt mờ dò hỏi: Rốt cuộc chuyện Thái tử cùng công chúa là thế nào? Trên đại điển tế thiên, Tiêu Chỉ Qua miệng vàng lời ngọc nói Thái tử cùng Tùy Châu công chúa chính là An Trường Khanh sinh, nhưng lúc ấy mọi người quá kinh hãi khiếp sợ với việc lập Phượng Quân, mới xem nhẹ chuyện này. Hiện giờ mới kinh ngạc phát hiện không đúng. Phượng Quân là nam nhân mà? Nam nhân sao sinh con hả?! Chẳng qua triều thần không dám đi hỏi Tiêu Chỉ Qua, chỉ có thể thật cẩn thận mà tới tìm An Trường Khanh. Dù sao huyết mạch hoàng thất không thể lẫn lộn, lai lịch của Thái tử cùng công chúa càng không thể có chỗ làm người hoài nghi. Lúc này ngay cả Quý An Dân cũng ngồi không yên, tiến cung tìm An Trường Khanh uống trà. Quý An Dân là lão thần, khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ đã trợ lực rất nhiều, An Trường Khanh vô cùng khách khí với ông, cũng không mạnh miệng gạt ông. Chờ ông chậm rãi uống hai ly trà, tung vấn đề ra. An Trường Khanh nói thẳng: “Thái tử cùng công chúa đúng là do trẫm sinh.” —— sau khi phong Phượng Quân, An Trường Khanh là hoàng đế thứ hai, cũng xưng “Trẫm”. Quý An Dân sửng sốt, không thể tin mà ngập ngừng nói: “Nhưng, nhưng nam nhân sao có thể sinh con?” An Trường Khanh cười nhẹ mà rót thêm một chén trà nhỏ cho ông, nói: “Nam nhân không thể sinh con, là ai quy định chứ? Thiên hạ to lớn, vạn vật chi kỳ, luôn có ngoại lệ. Trẫm chính là ngoại lệ đó. Trẫm biết chư vị đại nhân lo lắng. Quý đại nhân yên tâm, huyết mạch hoàng thất tuyệt không lẫn lộn, khi trẫm sinh, bệ hạ ở ngoài phòng sinh làm bạn. Huống hồ ngươi nhìn Thái tử cùng công chúa, chẳng lẽ không phải khắc từ khuôn mẫu của trẫm cùng bệ hạ sao?” Quý An Dân nghĩ nghĩ, cảm thấy y nói cũng không sai. Từ xưa đến nay rất nhiều kỳ văn dị sự, thần tiên quỷ quái càng nhiều không kể xiết. Nam nhân sinh con…… Có lẽ cũng không phải không có khả năng. Huống hồ ông nhớ, phu phu hai người chưa bao giờ phủ nhận việc này, trước nay đều nói với bên ngoài Thái tử cùng công chúa là cốt nhục thân sinh của Phượng Quân, chỉ là khi đó mọi người đều không tin thôi. Huống chi Thái tử cùng công chúa đã sắp hai tuổi, mặt mày nẩy nở, xác thật giống hai người. Ông thở dài một hơi, uống xong chén trà thứ ba liền đứng dậy cáo từ: “Lão thần cáo từ.” An Trường Khanh đứng dậy tiễn: “Chư vị đại nhân còn lại, làm phiền Quý đại nhân giải thích.” Quý An Dân đáp ứng. Đợi ông rời cung, không ít triều thần giao hảo liền tìm tới cửa thám thính tin tức. Nhìn nhóm đồng liêu hoặc lo lắng hoặc nôn nóng, Quý An Dân vuốt râu, không nhanh không chậm nói: “Thái tử cùng công chúa đúng là cốt nhục thân sinh của bệ hạ cùng Phượng Quân, chư vị yên tâm, hoàng thất chính thống không có loạn.” “Nhưng, nhưng Phượng Quân là nam nhân, nam nhân sao có thể……” Có người tin, tất nhiên cũng có người ngoan cố không chịu tin. Quý An Dân cười ha hả, ra vẻ thần bí nói: “Sao chư vị có thể dùng ánh mắt tầm thường nhìn bệ hạ cùng Phượng Quân? Chư vị ngẫm lại, mấy trăm mấy ngàn năm trước, có ai thấy hoàng đế cưới nam hậu?” Mọi người lắc đầu. Hắn lại hỏi: “Có từng thấy song đế?” Mọi người lại lắc đầu. Quý An Dân nói: “Vậy không đúng à? Bệ hạ cùng Phượng Quân tuyệt không phải phàm phu tục tử, các ngươi chớ có lấy lẽ thường thế tục ra suy đoán. Lời ta đã hết, chư vị mời về đi.” Các đại thần đến thám thính đầy nôn nóng mà tới, đầy mờ mịt mà đi. Một chúng đại nhân ngồi cỗ kiệu hồi phủ đi qua đường Trường Nhạc, liền nghe thấy một giọng nam cao giọng nói: “Ta đã nói Phượng Quân chính là thần tiên hạ phàm, lúc trước còn có người không tin.” Người xung quanh phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy. Nếu không phải thần tiên hạ phàm, sao có thể cho chúng ta ngày tháng yên bình? Từ khi bệ hạ đăng cơ, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng thoải mái.” Chư vị đại nhân vốn sốt ruột đốt lửa, một là sợ hoàng thất chính thống rối loạn, hai cũng lo lắng như thế sẽ vi phạm lẽ thường, sẽ khiến trên phố vọng nghị, ảnh hưởng thanh danh của đế vương. Hiện giờ nghe bá tánh nghị luận, ngừng cỗ kiệu, nghe những bá tánh nói thế nào. Lại nghe giọng nam kia hùng hồn nói: “Có điều các ngươi nói, bệ hạ cùng Phượng Quân là thần tiên nào trên trời? Chờ ta thu cửa hàng, liền đến miếu thỉnh một tôn thần tiên về thờ phụng.” Đại nương bán bánh bao bên cạnh gã hiển nhiên rất tinh thông chuyện này, đắc ý nói: “Tất nhiên bệ hạ là chân long thiên tử, chính là Long Thần trên trời. Phượng Quân tâm địa Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, Phật gia đều nói Bồ Tát có muôn vàn pháp tướng, không câu nệ thân nam nữ sao? Nói vậy Phượng Quân chính là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn!” Chư vị đại nhân dừng kiệu nghe lén: “……” Đây là mấy thứ vớ vẩn gì? Chỉ là bọn họ cảm thấy hoang đường, các bá tánh lại cực kỳ tin tưởng. Mọi người đều cảm thấy đại nương bán bánh bao nói rất đúng, thương lượng qua mấy ngày, liền đi thỉnh hai tượng tôn thần về nhà, cung phụng ít hương khói. Chư vị đại nhân càng nghe càng cảm thấy vớ vẩn, nhưng đồng thời lo lắng trong lòng cũng dần tan. Trong lòng nghĩ đến Quý An Dân có nói “Bệ hạ cùng Phượng Quân tuyệt không phải phàm phu tục tử, các ngươi chớ lấy lẽ thường thế tục ra suy đoán”, sôi nổi cảm khái trong lòng, khó trách Quý An Dân trải qua mấy triều mà thánh sủng không suy, quả nhiên là nhân vật thông thấu! Vốn nên là một chuyện kinh thế hãi tục, lại cứ bình thường được trên dưới triều dã cùng các bá tánh tiếp nhận. Đương nhiên, cũng không tránh có người vẫn nghi ngờ huyết mạch chính thống, nhưng Thái tử cùng Tùy Châu công chúa lớn lên từng ngày, một người cực giống Phượng Quân, một người có tính nết y hệt hoàng đế, nói không phải thân sinh, ai tin hả? Cuối cùng không ai dám nghi ngờ việc này nữa —— tuy Thái tử cùng Tùy Châu công chúa còn nhỏ, nhưng không dễ chọc. Xương Thuận mùa xuân năm 4, Thái tử cùng Tùy Châu công chúa đã qua sinh thần 5 tuổi. Trong cung chỉ có một nhà bốn người họ, An Trường Khanh không muốn để hai đứa nhỏ sớm đeo trên lưng quá nhiều, luôn mặc hai huynh muội chơi tới năm 5 tuổi, mới bắt đầu chính thức vỡ lòng. Một ngày này chính là ngày hai huynh muội đi học. Vì tiện thường xuyên đi xem hai đứa nhỏ, địa điểm học liền đặt ở thiên điện Sùng Chính Điện. Một gian là nơi An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua hằng ngày xử lý chính vụ, một gian thì sửa sang lại, cho hai huynh muội học. Thầy dạy học mời bốn vị, Quý An Dân dạy lịch sử, Chu Hạc Lam giảng trị quốc dân sinh; còn có hai vị võ phu tử, Tạ Lăng giảng binh pháp, Tề Nguy dạy võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung. Lớp đầu tiên của hai huynh muội là của Quý An Dân. An Trường Khanh đối xử bình đẳng, để hai đứa nhỏ học cùng nhau, ngay cả sách, giấy và bút mực cũng chuẩn bị giống nhau. Hai đứa bé nhanh nhẹn đáng yêu ăn mặc chỉnh tề, liền đeo túi, được tiểu thái giám hầu hạ đưa đi học. An Trường Khanh ở sau nhìn, cảm khái nói: “Chỉ chớp mắt chúng đã lớn như vậy.” “Đúng là không nhỏ nữa, cũng nên chia cung cho chúng thôi.” Tiêu Chỉ Qua tự nhiên nắm lấy tay y, vẻ mặt lãnh khốc nói: “Cung nhân hầu hạ để Uông Dục chọn lựa, chúng là nhi nữ thiên gia, không thể luôn nuông chiều.” Hắn nói chính nghĩa nghiêm nghị, An Trường Khanh nào không rõ tâm tư của hắn, rõ ràng là ngại hai đứa nhỏ làm phiền chuyện của hắn. An Trường Khanh liếc hắn một cái, cuối cùng cũng không chọc phá. Liên tiếp qua mấy ngày, An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua thượng triều, hai huynh muội đi học, tường an vô sự. Nhưng ngày vui ngắn ngủi, chỉ nửa tháng sau, khổ chủ liền tìm đến cửa. Tề Nguy che hốc mắt bầm đen, khóc lóc kể lể nói: “Thần không dạy nổi Tùy Châu công chúa đâu, lực tay của công chúa quá lớn! Dạy thêm mấy ngày, sợ là thần sẽ xin nghỉ dưỡng thương!” An Trường Khanh vừa hỏi, mới biết nửa tháng này, Tiêu An Châu học cưỡi ngựa bắn cung tích cực nhất, tuy còn nhỏ, nhưng lá gan cực lớn, đi theo Tề Nguy đánh hai bộ quyền một hồi liền không kiên nhẫn, luôn muốn đi sờ những đao thương kiếm kích. Tề Nguy nào dám để cô bé chạm vào, thấy cô bé còn nhỏ lại đáng yêu, đương nhiên muốn cưng chiều. Nhưng tính cách của Tiêu An Châu hoàn toàn giống Tiêu Chỉ Qua, chính là Hỗn Thế Ma Vương. Thấy Tề Nguy dễ lừa, liền dốc hết sức mà ức hiếp gã. Lúc đầu Tề Nguy không cảm thấy, còn tưởng tiểu công chúa còn nhỏ không hiểu chuyện, chờ thêm nửa tháng, mới hiểu rõ, con bé này đáng yêu chỗ nào, rõ ràng là Hỗn Thế Ma Vương! Một khuôn mặt có thể gạt người. Vì thế lòng tràn đầy phẫn uất mà tiến cung cáo trạng. An Trường Khanh thấy mắt gã bầm đen, vừa buồn vừa áy náy, cố gắng nhịn xuống không cười, bảo cung nhân đi mời thái tử cùng công chúa đến. Chẳng được bao lâu, hai huynh muội đã tới. Tiêu An Châu vừa thấy Tề Nguy, liền mở to đôi mắt đen láy, lộc cộc mà chạy đến trước mặt Tề Nguy, đôi tay víu lấy đầu gối gã mềm giọng nói: “Phu tử, mắt thầy còn đau không? Hôm qua ta dùng sức hơi quá. Không bằng ta đi mời Dư Tiêu ca ca đi khám cho thầy nha?” Vẻ mặt cô bé ngây thơ đáng yêu, lòng Tề Nguy tức khắc mềm xuống, cảm thấy hôm qua Tiêu An Châu đánh một quyền vào mắt gã khẳng định không phải cố ý. Mình lớn vậy rồi còn so đo với đứa bé năm tuổi, còn cáo trạng, thật không nên mà. Lời gã tới bên miệng tức khắc liền nuốt xuống, do dự nói với An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua: “Chuyện này…… Công chúa còn nhỏ, là thần nghĩ nhiều, bằng không lần này bỏ qua đi?” Thái tử quy quy củ củ đứng đó nghe vậy tức khắc đồng cảm nhìn gã, trộm cười trong lòng. Gã bị vẻ mặt này của Tiêu An Châu lừa cũng đâu chỉ một lần. Ai ngờ Tiêu Chỉ Qua vẫn đen mặt, trầm giọng nói: “An Châu, con nói, đây là có chuyện gì?” Tiêu An Châu thấy không gạt nổi, bĩu môi, lập tức buông đầu gối Tề Nguy, đổi thần sắc nói: “Là con đánh!” Khuôn mặt cô bé tròn trịa, đôi mắt phượng hướng lên, trừ bỏ diện mạo, nào còn giống đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn vừa rồi. Tề Nguy trợn mắt há hốc mồm. Tiêu Chỉ Qua lại hỏi: “Vì sao muốn đánh phu tử?” Tiêu An Châu giòn tan nói: “Hắn xem thường con, xem con như trẻ con, đương nhiên con muốn để hắn thấy sự lợi hại của con.” Tiêu Chỉ Qua trầm tư hồi lâu, nói: “Cũng không sai, nhưng cách của con không đúng. Con có biết không đúng chỗ nào không?” Tiêu An Châu mờ mịt lắc đầu. Tiêu Chỉ Qua liền phân tích cho cô bé: “Con sai ở quá tự cho là đúng. Nếu con cảm thấy phu tử không thể dạy con đàng hoàng, vì sao không nói thẳng với phu tử, vì sao không nói với phụ thân và cha? Con cho rằng nếu không phải Tề Nguy yêu thích con, con có thể đánh thương hắn sao? Hắn từng là phó tướng Nhạn Châu, mang binh giết lui bao nhiêu người Bắc Địch. Con cảm thấy hắn sẽ không đánh lại một đứa bé như con? Chỉ là hắn không so đo với con, nhường con thôi.” Tiêu An Châu nghe mà trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Tề Nguy, nhăn mày, tựa hồ không tin phu tử ngốc nghếch này vậy mà là tướng quân lợi hại. Cô bé lại hỏi: “Phu tử cùng Thiết Hổ thúc thúc, ai lợi hại?” Tiêu Chỉ Qua nói: “Tất nhiên là Tề phu tử.” Tiêu An Châu liền trừng mắt, lại quay đầu nhìn Tề Nguy, mềm giọng nói: “Hóa ra thầy lợi hại như vậy?” Sau đó cô bé lại hơi tức giận, cau mày hỏi: “Vậy sao thầy không chịu dạy ta?” “???” Tề Nguy đã nghe không hiểu hai cha con này đang nói gì, gã chần chừ nói: “Công chúa còn nhỏ, không thể dùng đao thương. Huống hồ cưỡi ngựa bắn cung đều phải học từ đầu, nếu chân không có sức, không thể hạ bàn, sao có thể cầm đao thương?” Tiêu An Châu tự hỏi chốc lát, gật đầu nói: “Thầy nói cũng đúng, là ta sai rồi.” Nói xong chạy hai ba bước đến trước mặt Tề Nguy, ngẩng đầu nói: “Lúc trước là ta cố ý đánh thầy. Nếu thầy giận, ta có thể cho thầy đánh lại. Nhưng sau này thầy phải nghiêm túc dạy ta võ nghệ.” Tề Nguy đâu nỡ đánh cô bé, nghe vậy lập tức cười thành hoa, liên tiếp nói: “Không sao không sao, đến lúc đó công chúa muốn học gì, thần đều dạy người.” Nếu đã nói rõ, Tiêu An Châu cũng xin lỗi, việc này liền cho qua. Chẳng qua tuy Tiêu Chỉ Qua không nói muốn phạt Tiêu An Châu, lại đưa hai huynh muội đến giáo trường, để chúng luyện hai khắc. Tề Nguy cũng luyện cùng. Tiêu An Châu còn nhỏ, nhưng rất nghị lực. Đặc biệt là Tiêu Chỉ Qua ở cạnh, cô bé không muốn rụt rè nhận thua, nghẹn mặt nhỏ, gắng gượng luyện đủ canh giờ. Thái tử gặp vạ lây cũng luyện hai khắc, chờ tới canh giờ, Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh không thấy quá đau lòng, cung nữ thái giám hầu hạ hai vị tiểu chủ tử lại đau lòng không thôi. Cầm khăn lau mồ hôi cho họ, lại bóp tay đấm chân. Tiêu Chỉ Qua vẫy tay với Tiêu An Hoành, bảo nhóc đến trước mặt. Tiêu An Hoành sửa sang bộ dáng, quy quy củ củ tiến lên hành lễ, trước nay nhóc là đứa bé thông tuệ biết lễ nghĩa. “Biết vì sao hôm nay con cũng bị phạt không?” “Biết.” Tiêu An Hoành thành thật nói: “Con không nên xem náo nhiệt.” Tiêu Chỉ Qua hài lòng gật đầu, xoa đầu nhóc, nói: “Biết sai là tốt.” Việc đến tận đây mới tính chân chính đi qua. Sau này hai huynh muội an phận đi học, không làm chuyện xấu gì khác. Nhưng Quý An Dân thỉnh thoảng nhắc đến hai đứa nhỏ, chỉ cảm khái Thái tử thông tuệ, nhất định sau này là minh quân trị quốc, trái lại là Tùy Châu công chúa quá mức không tốt, rõ ràng thiên tư thông minh, nhưng đi học luôn qua loa cho xong, không chịu dụng công. Tiêu Chỉ Qua lại thấy vui mừng, cười nói: “An Châu giống trẫm, không chừng sau này sẽ là một dũng tướng của Đại Nghiệp.” Quý An Dân nghe vậy, lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó lại bất đắc dĩ lắc đầu. Để công chúa lên chiến trường giết địch, cũng xác thật là chuyện hai vị này có thể làm. *** Bóng câu qua khe cửa, nháy mắt lại qua mười năm. Thái tử cùng công chúa đều đã đầy 15 tuổi, Thái tử chi lan ngọc thụ, công chúa dung sắc giảo giảo. Đều tới tuổi nghị thân. Lúc đó Quý An Dân đã cáo lão, cách cục triều đình cũng thay đổi, huỷ bỏ chế độ Thừa tướng cùng tam công chín khanh chế noi theo mấy trăm năm, Tiêu Chỉ Qua sửa chín khanh thành lục bộ, hoàng đế trực tiếp thống lĩnh; lại bố trí nội các ở Sùng Chính Điện, các hạ thần đều là năng thần tuấn kiệt được cất nhắc suốt mười năm, Chu Hạc Lam đứng đầu. Cùng giải quyết chính vụ. Xương Thuận năm 14, Thái tử cũng vào nội các nghe báo cáo và quyết định. Tiêu An Hoành được Quý An Dân cùng Chu Hạc Lam dạy dỗ từ nhỏ, với đạo trị quốc đã rất có kiến giải, Tiêu Chỉ Qua liền giao chính sự cho y xử lý. Hôm nay chư vị nghị việc xong, thấy sắc mặt Thái tử lạnh lẽo, không nói một lời, nhịn không được trêu đùa y vài câu: “Lâm triều hôm nay, lại có vài vị lão đại nhân thượng tấu, muốn Thái tử điện hạ tuyển phi. Điện hạ biết chưa?” “Chưa biết.” Không biết tính nết của Tiêu An Hoành giống ai, tuổi càng lớn, lời càng ít, lúc nhỏ đã không rõ hỉ nộ. Những đại thần này đều là thúc thúc thậm chí gia gia của y, nhàn hạ liền thích trêu chọc Tiêu An Hoành. Hách Trường Phong thấy y phun ra hai chữ, lại cười nói: “Điện hạ chi lan ngọc thụ long chương phượng tư, nghe nói trong kinh có rất nhiều tiểu thư khuê tú đều khuynh tâm điện hạ, ngóng trông Thái tử phi được chọn đấy.” Tiêu An Hoành nói: “Hôn sự do phụ thân cùng cha làm chủ.” Nói xong liền đứng dậy, dè dặt gật đầu với mọi người: “Cô có việc, đi trước một bước.” Đãi y rời đi, Hách Trường Phong nhìn Chu Hạc Lam, tấm tắc hai tiếng nói: “Điện hạ càng lớn càng có phong phạm của bệ hạ.” Chu Hạc Lam thu dọn đồ đạc chuẩn bị hồi phủ, trước đó vài ngày An Nhàn Ngọc khám ra hỉ mạch, chính là đứa con thứ hai của bọn họ. Gã nào còn tâm tư nói chuyện với đồng liêu, vội vàng ném một câu “Vậy ngươi chưa từng chứng kiến sự lợi hại của Tùy Châu công chúa”, liền chắp tay rời đi. Hách Trường Phong bị ném lại lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử. Đôi nhi nữ của bệ hạ, ngày sau đều không phải người tầm thường. *** Tiêu An Hoành không nhanh không chậm ra khỏi Chánh Sự Đường, lại vòng đến hậu cung, mắt thấy sắp tới Tê Ngô Cung bước chân càng vội vàng ——mấy năm trước An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua đã dọn vào Tê Ngô Cung. An Trường Khanh đang nói chuyện với một nam tử trung niên, nam tử cao lớn, tướng mạo tuấn lãng, bên cạnh còn có thiếu nữ minh diễm. Tiêu An Hoành vội vàng dừng bước. Đứng ở cửa sửa sang lại bộ dáng, mới thong dong đi vào, cất cao giọng nói: “Cha, Dư Kiều thúc thúc, Hi muội muội.” An Trường Khanh liếc y một cái, trên mặt tức khắc hiện nụ cười, có ý ám chỉ nói: “Ngày thường con cũng không đến giờ này, sao hôm nay lại rảnh rồi?” Tiêu An Hoành nghiêm mặt nói: “Dư Kiều thúc thúc hiếm khi vào kinh, cho nên đặc biệt tới bái kiến.” Thiếu nữ minh diễm bên cạnh Dư Kiều nghiêng đầu nhìn y, cười tủm tỉm nói: “Thái tử điện hạ chỉ muốn gặp cha ta, chẳng lẽ không muốn gặp ta sao?” Tiêu An Hoành đỏ tai, nhưng vẫn ra vẻ trấn định nói: “Tất nhiên là gặp.” An Trường Khanh cùng Dư Kiều liếc nhau, đều cười cười. Vừa lúc Tiêu An Châu cũng đến, An Trường Khanh liền thuận thế tống cổ tiểu bối bọn họ đi chơi. Mình thì nói chuyện với Dư Kiều. Mười mấy năm qua đi, chuyện cũ trước đây vẫn còn nhớ trong lòng. Trước đây bọn họ về Nghiệp Kinh dàn xếp tất cả, lại phái thuyền đến Nam Hải, đón đoàn người Dư Kiều. Nhiều thế hệ tộc Giao Nhân dựa biển mà sống, An Trường Khanh lo bọn họ tới Nghiệp Kinh ở không quen, liền thương lượng với huynh đệ Hoài Như Dục, an trí bọn họ ở Phù Lương. Chẳng qua bọn họ không hề lấy danh tộc Giao Nhân, mà đổi tên là thôn Dư gia. Tộc Giao Nhân được giải lời nguyền, tộc nhân tộc Giao Nhân cũng sinh lão bệnh tử. Bọn họ không còn chục năm không đổi tướng mạo, dần dần bắt đầu tiếp xúc với bên ngoài, thậm chí dần bài trừ thành kiến, bắt đầu thông hôn với ngoại tộc. Mấy năm đầu bọn họ còn chùn bước, nhưng lâu rồi, bọn họ kinh giác bản thân lo lắng dư thừa, bắt đầu ra ngoài thôn Dư gia, đi tìm thiên địa của mình. Dư Kiều là người đầu tiên ra khỏi thôn Dư gia. Y thông tuệ lớn mật, theo thương đội Hoài Như Thiện ra biển, dần dần bắt đầu làm ăn trên biển. Đi tới đi lui trên biển, y kết giao với một nữ tử, sau lại thành thân với đối phương, sinh một nữ nhi, đó là Dư Hi. Một nhà bọn họ sống ở Phù Lương, cách một hai năm mới lên kinh một lần vấn an An Trường Khanh, Tiêu An Hoành làm huynh trưởng, tất nhiên sẽ cùng Tiêu An Châu chiêu đãi tiểu muội muội, không ngờ thường xuyên qua lại, hai đứa nhỏ vừa mắt nhau. Nhưng Tiêu An Hoành trời sinh nội liễm, chủ ý lại lớn, không chịu tâm sự với bọn họ. Mắt thấy đã tới tuổi nghị thân, y lại không chịu nghị thân, An Trường Khanh liền đưa tin cho Dư Kiều, mời y mang theo nữ nhi lên kinh một chuyến. Nếu thuận lợi, không chừng sẽ định ra hôn sự cho Thái tử. Chẳng qua da mặt thiếu niên mỏng, hai người lớn nhìn hiểu, nhưng không nói toạc ra. Dư Kiều nói: “Nghe nói gần đây phương bắc không yên ổn, sắp đánh giặc sao?” An Trường Khanh gật đầu: “Tàn quân Bắc Địch bại trận chạy trốn trước đây thống nhất bộ tộc khác, muốn rửa mối nhục xưa.” “Ta nghe nói thủ lĩnh còn có thù cũ với ngài cùng bệ hạ?” An Trường Khanh nghĩ một phen: “Có vẻ là huynh đệ Hô Duyên, năm đó bệ hạ từng dẫn người vào Vương Đình Bắc Địch, một chiêu rút củi dưới đáy nồi. Huynh đệ Hô Duyên thấy không địch lại nên trốn vào sâu Bắc Mạn, hiện giờ muốn về báo thù cũng chẳng có gì lạ.” Thấy Dư Kiều lo lắng, y cười giải thích: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Trước đây bệ hạ đã có thể đánh bại hắn, đừng nói đến bây giờ? Đại Nghiệp quốc phú lực cường, binh hùng tướng mạnh. Bệ hạ không định tự mình lên chiến trường, muốn để An Châu đi rèn luyện một phen.” Dư Kiều ngẩn ra, sau đó cười rộ lên: “Trước đây nghe nói công chúa muốn ra trận giết địch, không ngờ lại thành sự thật.” An Trường Khanh cũng gật đầu cười nói: “Đây là nguyện vọng từ nhỏ của nó, đại khái là giống phụ thân nó.” Hai người ngồi nhàn thoại, cùng dùng cơm trưa, sau đó cha con Dư Kiều mới ra cung. Buổi tối nghỉ ngơi, An Trường Khanh lại nhắc việc này với Tiêu Chỉ Qua, nói: “Hôn sự của An Hoành không có vấn đề, nhưng không biết An Châu muốn định nhà nào.” Tiêu Chỉ Qua xoa lưng cho y, lười nhác nói: “Hôn sự của An Châu bảo nó tự định đi. Nếu chúng ta làm chủ định ra, không chừng nó sẽ đánh luôn vào phủ người ta.” An Trường Khanh cười rộ lên, liếc mắt nhìn hắn: “Nào có ai nói con mình giống dạ xoa như thế?” Tiêu Chỉ Qua dịch bàn tay, nhướn mày nói: “Con của ngươi thế nào không phải ngươi không biết.” Hắn nói cũng không sai, An Trường Khanh không nói việc này nữa, hỏi chuyện khác: “Ngài chuẩn bị thân chinh?” “Ừ.” Ngón tay của Tiêu Chỉ Qua luồn qua sợi tóc đen nhánh của y, trầm giọng nói: “Hiện giờ chỉ có bộ tộc phương bắc còn chưa thu phục, lại có Bắc Địch bên trong, một trận này sớm muộn cũng phải đánh.” Tuy An Trường Khanh đã sớm biết, vẫn khó tránh lo lắng: “An Châu cũng đi theo ngài sao?” “Đi. Nó mong một ngày này đã mong mấy năm. Không cho nó đi, chỉ sợ nó muốn lật trời.” Tiêu Chỉ Qua nói cười, giữa mày hiện kiêu ngạo. An Trường Khanh gật đầu: “Cũng được, ta cùng An Hoành tọa trấn Nghiệp Kinh, chờ hai người chiến thắng trở về.” Tiêu Chỉ Qua nắn vành tai mềm mại của y, cúi người thấp giọng nói: “Chờ san bằng bộ tộc phương bắc, ta giao vị trí này cho An Hoành, hai ta du ngoạn non sông Đại Nghiệp, lại đi thuyền ra biển, đi xem các nước ngoài biển ……” An Trường Khanh giương mắt nhìn hắn, ngón tay ấn lên khóe miệng hơi nhếch của hắn: “Sợ là An Hoành không chịu.” “Không do nó quyết,” Tiêu Chỉ Qua thuận thế cắn lên vành tai y, hừ giọng nói: “Chúng ta để lại chiếu thư rồi đi, không cho nó biết……” An Trường Khanh còn muốn nói gì nữa, lại bị động tác của hắn làm phân thần, một chốc lại không nghĩ ra muốn nói cái gì. …… Mà vào một ngày rất lâu sau, khi Tiêu An Hoành không thấy bóng dáng phụ thân cùng cha, chỉ thấy chiếu thư nhường ngôi, tuyệt không nghĩ đến, tương lai mấy chục năm sau của y, cứ vậy bị định ra trong dăm ba câu của phụ thân mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]