Thời gian đã không còn sớm, ba người thương nghị xong chuyến đi Nam Hải, liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi, ai ngờ vừa quay đầu lại thấy Hoài Như Thiện vẫn không nói chuyện đột nhiên dẩu mông, tay cầm giá nến, rất nhanh bò lên án kỷ. Hai bức tranh giống nhau như đúc được gã đặt chồng lên. Hoài Như Dục giật mày, đạp một cước lên mông gã: “Đệ đang làm cái gì? Cẩn thận nến!” “Ối, đừng chạm vào đệ.” Hoài Như Thiện quay người ngồi dậy, giơ cao bức tranh đắc ý nói: “Lần này huynh không đưa đệ đi Nam Hải cũng không được.” “Đệ phát hiện cái gì?” Hoài Như Dục nhíu mày. “Hẳn là bản đồ Giao Nhân Mộ.” Hoài Như Thiện nói. “Để ta xem.” Hoài Như Dục nói rồi duỗi tay muốn lấy tranh, Hoài Như Thiện lại đột nhiên lui ra sau, nâng cằm nói: “Đưa đệ đi cùng, bằng không đệ đưa cho huynh, huynh cũng không biết xem.” Hoài Như Dục bất thiện nhìn gã, Hoài Như Thiện tức khắc có chút kinh sợ, động bước chân ra sau An Trường Khanh né tránh, không phục mà lẩm bẩm: “Đệ không phải trẻ con. Đệ hiểu rõ bản đồ, huynh không đưa đệ theo, đệ cũng có thể tự tìm thuyền ra biển, không chừng còn nhanh hơn huynh.” Nói xong lại cảm thấy bản thân thế đơn lực cô, chọc An Trường Khanh nói: “Biểu đệ cảm thấy ta nói đúng không?” An Trường Khanh cho gã một vẻ mặt thương mà không giúp gì được. Hoài Như Dục nhìn gã lúc lâu, bỗng thở dài nói: “Đệ muốn đi thì đi. Rốt cuộc trên tranh có cái gì?” Không nghĩ lần này đơn giản như thế, Hoài Như Thiện ngẩn ngơ, sau đó phản ứng lại, nghiêm mặt đặt hai bức tranh chồng lên nhau trước ánh nến: “Mọi người xem, chính là cái này.” Dưới ánh nến, trên hai bức tranh trùng điệp, loáng thoáng hiện ra hình dáng nhàn nhạt. “Nếu chỉ có một bức họa, dưới ánh nến không thể nhìn ra.” Hoài Như Thiện lấy một bức tranh ra, quả nhiên không thấy hình dáng nhàn nhạt kia nữa. Gã đưa bức tranh cho Hoài Như Dục, bảo Hoài Như Dục giơ lên, mình thì tìm giấy bút đến, vừa vẽ vừa giải thích: “Trước đây ta du ngoạn khắp nơi, từng gặp kỹ thuật này. Lấy thuốc màu đặc chế, viết chữ rồi hong khô trong chốc lát sẽ biến mất, nếu muốn thấy chữ trên giấy, cần phải đặt trước ánh nến, chữ viết sẽ hiện ra.” Gã vốn chỉ tò mò thử một lần, lúc đầu chỉ có một bức họa, không phát hiện chỗ đặc biệt. Nhưng trong lúc vô tình gã đặt hai bức tranh lên nhau, ánh nến chiếu đến hai bức tranh, lại mơ hồ hiện ra hình dáng mờ mờ. “Hai bức tranh này hẳn cao siêu hơn thứ ta thấy, hình vẽ rất nhạt, cần đặt lên nhau mới có thể thấy rõ.” Gã chỉ vào hình vẽ trên giấy: “Hình dáng này, nhìn giống dư đồ của Vũ Trạch cùng hải đồ lân cận. Xem nơi này, nơi này là thành Gia Ý. Phía nam thành Gia Ý đó là vùng biển Nam Hải. Hướng chính nam vùng biển, hẳn chính là Giao Nhân Mộ……” “…… Có lẽ sóng nước này chính là hướng chảy của hải lưu, chỉ cần tránh những hải lưu chảy ngược, hẳn là có thể tới gần Giao Nhân Mộ, chẳng qua xung quanh Giao Nhân Mộ còn vẽ một vòng đen, không biết là thứ gì.” Ba người khác lại gần nhìn, cũng không nhìn ra nguyên cớ. Chẳng qua dựa theo suy đoán thông thường, đại để là ít thứ phòng ngự. “Nếu không đoán ra, vậy chỉ có thể tùy cơ ứng biến.” An Trường Khanh nói. Tiêu Chỉ Qua gật đầu tán đồng, nhìn Hoài Như Thiện nói: “Ngươi rất quen thuộc hải đồ cùng dư đồ.” Vốn tưởng chỉ là tên ăn chơi được huynh trưởng che chở, không ngờ cũng có chút bản lĩnh, ít nhất không đơn thuần ngu ngốc như vẻ ngoài. Hoài Như Thiện cười hí hí hai tiếng, sau đó lại nhận được tầm mắt nặng trĩu của Hoài Như Dục, cũng không biết đang giải thích với ai: “Hàng năm ta ra ngoài, ta đều đã đi từ Vũ Trạch tới hải vực. Mỗi chỗ ta đều sẽ vẽ lại dư đồ, tự nhiên quen thuộc.” Hoài Như Dục cười một tiếng, cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ nói với hai người An Trường Khanh: “Sắc trời không còn sớm, hôm nay nghỉ ngơi trước đi. Việc bức tranh để mai lại nghị, ta sẽ sai người đi chọn mấy lão thuyền biết xem hải lưu.” Hôm nay An Trường Khanh đã xem nhiều sách, thực sự cũng mệt mỏi. Thuận tiện cáo từ rời đi. Hoài Như Thiện ở sau y cũng muốn chạy, phía sau lại truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Hoài Như Dục: “A Thiện, đệ ở lại.” “……” Hoài Như Thiện cứng chân, ánh mắt ai oán mà nhìn bóng dáng An Trường Khanh. An Trường Khanh không cảm thấy, rời đi với Tiêu Chỉ Qua. *** Từ đó đến mấy ngày sau, An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua tiếp tục đến bí khố xem điển tịch. Hoài Như Thiện đã được ca gã cho phép, vui vẻ đi theo. Chẳng qua gã không có kiên nhẫn, xem mấy quyển bút ký liền chán, tìm những tin đồn về tộc Giao Nhân tới xem. Hơn nữa gã còn nhiều chuyện ồn ào, An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua tới, hai người một bình trà, hai đĩa điểm tâm có thể ứng phó một ngày. Sau khi Hoài Như Thiện tới, vừa muốn trà ngon vừa muốn đủ loại điểm tâm, hai người giữ cửa không nghe thấy, gã liền bảo thị tòng của Hoài Như Dục tới đưa. Vừa ăn điểm tâm vừa đọc sách, thấy ghi chép hiếm lạ còn ngạc nhiên một phen. Chốc lát gào “Giao tiêu do tộc Giao Nhân dệt có thể đao thương bất nhập”. Chốc lát lại hít một hơi “Sau khi tộc Giao Nhân xuống biển hai chân sẽ biến thành đuôi cá”, nói xong còn nhìn trộm chân An Trường Khanh: “Đệ cũng sẽ biến ra đuôi cá sao?” “……” An Trường Khanh cười nói với gã: “Nếu không phải nể mặt mũi của voi với khổng tước trắng, nhất định ta sẽ đá huynh ra ngoài.” Cuối cùng y cũng hiểu vì sao Hoài Như Dục và gã không nói được mấy câu liền bắt đầu mặt nặng mặt nhẹ, hiện tại xem ra là do Hoài Như Thiện quá ồn ào. Hoài Như Thiện: “……” Có vẻ sợ bị đá ra ngoài, cuối cùng thành thành thật thật xem sách. Chờ bọn họ xem xong thư tịch cùng bút kí trong bí khổ, thời gian đã tới hạ tuần tháng 8. Cùng lúc đó, Hoài Như Dục đã xử lý xong chính sự, đồng thời lệnh đại thần tâm phúc thay xử lý chính sự. Giống An Trường Khanh với Tiêu Chỉ Qua, cũng âm thầm chọn người thừa kế, để lại di chỉ. Nếu Hoài Như Thiện không đi, di chỉ này sẽ để lại cho gã. Nhưng gã sống chết muốn đi theo, Hoài Như Dục chỉ có thể chọn người thừa kế khác để ngừa vạn nhất. Trừ đó ra, gã còn trưng dụng mười thuyền biển. Mười thuyền biển này hàng năm lui tới với các nước ngoài biển, bởi vì bốc xếp và vận chuyển hàng hóa, kiến tạo cũng rất lớn rất rắn chắc. Dùng cho hành trình Nam Hải rất tốt. Mười chiếc thuyền biển, trên mỗi thuyền bố trí trăm thuyền phu có kinh nghiệm, thêm 200 tướng sĩ, mười mấy đại phu. Tầng dưới chót khoang thuyền thì chứa lượng lớn đồ ăn, nước, thuốc cùng vũ khí. Một đống hỏa khí mới chế tạo đem từ Nghiệp Kinh cũng mang lên thuyền. 25 tháng 8, hết thảy chuẩn bị ổn thoả, nhân mã đến thành Gia Ý, chuẩn bị ra biển. Trên bến tàu, một chiếc chủ thuyền ở chính giữa, chín chiếc thuyền còn lại vây quanh bảo vệ chủ thuyền. Trên chủ thuyền ngoài bốn người An Trường Khanh, còn có tinh nhuệ Vũ Trạch cùng Đại Nghiệp. Lần đầu tiên An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua ngồi thuyền ra biển, hai người đứng trên thuyền, nhìn buồm thuyền kéo cao, gió biển thổi cánh buồm. Một tiếng kèn vang, mười chiếc thuyền trước sau ra biển. Nước biển bị phá, nổi từng trận bọt sóng màu trắng. Biển rộng mênh mang phía trước, An Trường Khanh kích động trong lòng, hơi xúc động nói: “Biển rộng bao la hùng vĩ hơn ta nghĩ rất nhiều……” Mặc dù thuyền biển vô cùng lớn, trong biển rộng lớn, cũng có vẻ nhỏ bé mà yếu ớt. Giọt nước trong biển cả, đại để chính là như thế. Hoài Như Thiện đi ra từ khoang thuyền, thấy vẻ mặt y cảm khái, cười tủm tỉm nói: “Lần đầu tiên các ngươi ra biển, tốt nhất đến khoang thuyền nghỉ ngơi, say thuyền trên biển cũng không phải việc nhỏ.” An Trường Khanh cảm thụ một chút, nói: “Ta không thấy say.” Cuối cùng Hoài Như Thiện tìm về chút cảm giác ưu việt, nâng cằm nghi ngờ nói: “Hiện tại còn sớm, lát nữa thì đệ xem xem.” …… Thuyền ra biển nửa ngày, An Trường Khanh ngồi ở mép thuyền ói đến lợi hại, đầu óc choáng váng, tay chân mềm nhũn vô lực. Nếu không phải Tiêu Chỉ Qua kịp thời đỡ được y, thiếu chút nữa An Trường Khanh sẽ ngồi liệt trên boong thuyền. “Giờ đệ tin chưa?” Hoài Như Thiện đưa một lọ thuốc, nói: “Uống cái này đi, sẽ dễ chịu một chút. Chờ đi thêm trên biển hai ba ngày, các ngươi có thể quen.” Tiêu Chỉ Qua cầm lấy lọ thuốc, rút nút bình đã ngửi thấy mùi gay mũi, hắn nếm một viên, hương vị từ trong miệng truyền tới đại não, kích thích thiếu chút nữa nhổ ra. Tuy hương vị khó có thể miêu tả, nhưng xác thật có chút tác dụng. Tiêu Chỉ Qua bất động thần sắc, lấy một viên đặt bên miệng An Trường Khanh. An Trường Khanh còn chưa khôi phục, sắc mặt tái nhợt, ngửi được hương vị liền nhăn mày: “Thật khó ngửi.” Tiêu Chỉ Qua không đổi sắc mặt mà gạt người: “Chỉ hơi khó ngửi, không khó ăn.” An Trường Khanh đang khó chịu, cũng không nghi ngờ hắn. Liền há mồm uống thuốc. Tiêu Chỉ Qua nhanh chóng nhét thuốc vào miệng y, sau đó nhanh chóng nắm cằm y, không đợi y phản ứng lại, cưỡng bách y nuốt xuống. An Trường Khanh mới nôn, uống thuốc này càng thấy ghê tởm, nôn khan vài cái mới bình phục lại. Thở hồng hộc mà nói với Hoài Như Thiện: “Sao ta cảm thấy huynh đang chờ cơ hội trả thù ta?” Hoài Như Thiện cười mỉa xua tay phủ nhận: “Đệ suy nghĩ nhiều rồi, hai ta là huynh đệ, sao có thù oán được?” An Trường Khanh không có sức lực đấu võ mồm với gã, cảm giác choáng váng giảm bớt một ít, liền bảo Tiêu Chỉ Qua đỡ y về khoang thuyền nghỉ ngơi. Đội thuyền đi 5 ngày trên biển, cuối cùng thì An Trường Khanh cũng vượt qua say sóng. Thân thể Tiêu Chỉ Qua tốt hơn y, trừ bỏ ngày đầu, sau đó không chịu ảnh hưởng. Tính thời gian, lúc này đã 30 tháng 8, bọn họ dựa theo hải đồ vẽ lại kia, vẫn luôn vòng khỏi hải lưu ngược chiều, tạm thời vẫn chưa gặp trở ngại. An Trường Khanh chắp tay sau lưng đứng trên boong thuyền, cảm giác mới lạ lúc đầu đi qua, biển rộng xanh thẳm bao la này cũng trở nên nghìn bài một điệu. Trên biển, trừ bỏ phải ứng phó các loại sóng gió cùng nguy cơ thình lình xảy ra, trở ngại lớn nhất chính là cuộc sống buồn tẻ trên thuyền. Cuộc sống lặp lại ngày qua ngày rất dễ làm lòng người khó chịu. Đứng trên boong tàu một lát, An Trường Khanh liền quay về. Tiêu Chỉ Qua cùng Hoài Như Dục đang đánh cờ, chơi cờ dở như Hoài Như Thiện ở bên cạnh chỉ điểm, An Trường Khanh nhìn ba người bọn họ, cảm thấy nôn nóng trong lòng ít đi vài phần. Tĩnh tâm ngồi cạnh Tiêu Chỉ Qua, tiếp tục đọc quyển sách còn dang dở. Chỉ là không yên bình bao lâu, cửa khoang thuyền bị gõ vang, thị tòng ngưng trọng tiến vào bẩm báo: “Thuyền trưởng nói có lẽ chạng vạng hôm nay sẽ có gió lốc.” Đi thuyền trên biển, kiêng kị nhất gặp phải gió lốc. Trước khi xuất phát bọn họ đều quan sát đo đạc thiên tượng, đều là trời trong. Hôm nay cũng trời trong nắng ấm, không ngờ bỗng nhiên xuất hiện gió lốc. Bốn người trao đổi ánh mắt, Hoài Như Dục lên tiếng hỏi: “Gió lốc lớn thế nào, có thể chống đỡ không?” Người hầu trả lời: “Thuyền trưởng nói đám mây lớn, trận gió lốc này sẽ không nhỏ.” “Thông báo tất cả con thuyền, chạng vạng hạ buồm, làm theo phương án dự bị lúc trước, gọi người lập tức lấy xích sắt nối tất cả thuyền với nhau. Nếu gió lốc nổi, mọi người đến khoang thuyền tránh né.” Đây là phương án khẩn cấp đã được thương nghị trước khi ra biển. Đi biển, ngắn thì mười ngày nửa tháng, lâu là một hai năm, trên đường khó tránh gặp gió lốc, nhỏ thì thôi, lớn có thể lật hết thuyền bè. Cũng may trước khi ra biển bọn họ đã dự tính sẽ gặp tình hình này, đã chuẩn bị đủ. Tuy tin tức hơi nghiêm trọng, nhưng ít ra sẽ không quá hoảng loạn. Bọn họ cố gắng hết sức, còn lại, chỉ có thể nghe thiên mệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]