"Ta nhớ Tam muội muội sắp nghị thân rồi đi? Tuổi tác cũng không nhỏ nữa."
An Trường Khanh nhìn về phía muội muội khác mẹ nhỏ hơn y bốn tuổi, trong mắt không có chút ôn nhu. Y còn nhớ rõ mùa đông năm mười tuổi ấy, An Nhàn Ca vẫn là đứa con nít thiên chân vô tà, thế mà cười khanh khách đẩy mạnh An Nhàn Ngọc lớn hơn nàng ta một tuổi vào hồ. An Nhàn Ngọc giống y, từ nhỏ bị ức hiếp, dưỡng thành tính tình yếu đuối nhát gan. Bởi vì ăn uống không tốt, nhỏ gầy yếu ớt hơn cả An Nhàn Ca nhỏ tuổi. Thậm chí An Nhàn Ca không cần dùng sức lớn, An Nhàn Ngọc như con mèo nhỏ ngã xuống hồ. Khi đó đúng lúc An Trường Khanh đi qua, tuy rằng nhảy xuống cứu được An Nhàn Ngọc, bản thân lại ngấm nước sinh bệnh nặng, từ đó sợ lạnh.
Ngược lại An Nhàn Ca, An Tri Khác dùng một câu tuổi nhỏ không hiểu chuyện, liền nhẹ nhàng buông tha.
An Trường Khanh rũ mắt xuống, chế giễu mà cười cười, nhưng không nén giận nữa. Sống lại một đời, không thể làm cục bột mềm mặc người nặn tròn bóp dẹp.
"Nếu gả tới nhà chồng còn không nặng không nhẹ mà nói chuyện như vậy, sợ là liên lụy nhà chồng tội bất kính hoàng thất." Y nói nhìn về phía An Tri Khác, trên mặt còn có ý cười nhàn nhạt: "Phụ thân thân là Thừa tướng Đại Nghiệp, nên biết đạo lý "phi lễ chớ nói", "liên lụy người nhà" chứ?
Liếc sắc mặt của mọi người An gia khó coi, An Trường Khanh bưng trà lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hau-2/2014075/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.