Ánh mắt của đại phu dừng trên chuỗi hạt châu bồ đề, trong phút chốc sắc mặt trở nên trắng bệch. Chưởng quầy quỳ gối cạnh gã còn đang liên thanh vì bản thân bài bác, gã hoảng hốt quay đầu, thẫn thờ mà phụ họa với chưởng quầy.
"Đều nói không liên quan tới mình, nhưng độc này không thể tự nhiên biến ra." An Trường Khanh bưng lên chung trà nhấp nhẹ một ngụm lại bỏ xuống, chung trà cùng mặt bàn gỗ đỏ cứng rắn chạm vào nhau, phát ra một tiếng "cạch" nặng nề: "Không bằng tách hai người ra thẩm vấn, từ khám bệnh đến bốc thuốc, đều là điều lệ gì, qua tay những ai, đều hỏi từng việc. Đến lúc đó so sánh hai bên. Nếu khớp là tốt...... Nếu không khớp......"
Ánh mắt An Trường Khanh phát lạnh: "Hình phòng ở Vương phủ luôn có thể khảo tra ra."
Hai người quỳ gối run lên, vội vàng nằm sấp trên mặt đất: "Tiểu dân nhất định biết gì nói hết không giấu diếm nửa lời!"
Lý thị ngước mắt, ánh mắt đảo qua hai người, lại rũ xuống, nhưng hạt châu bồ đề càng xoay chuyển nhanh hơn.
"Vương phi, nơi này là An phủ, không phải Đại Lý Tự." An Tri Khác trầm mặc thật lâu rốt cuộc lên tiếng, ánh mắt mang theo không vui: "Chưa chắc hai người họ hạ độc, cần gì phải lấy hình phòng đe dọa?"
An Trường Khanh không nhường một bước: "Nếu phụ thân cảm thấy ta dùng tư hình, truyền Đại Lý Tự Khanh tới cũng được."
"Ngươi!" An Tri Khác nghẹn lại, tất nhiên ông không dám để người Đại Lý Tự tới tra, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hau-2/2014042/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.