Vỏ ngoài kẹo đậu phộng màu hổ phách long lanh, bên trong bọc nhân hạt, cầm trong tay, tản ra vị ngọt thơm. An Trường Khanh lấy một viên bỏ vào miệng, vị ngọt cùng mùi hương nhè nhẹ lan tràn đầu lưỡi, nhưng không cảm thấy ngấy. Y hơi nheo mắt, nói: "Rất ngọt."
Tiêu Chỉ Qua chuyên chú nhìn y, nghe thấy y nói "rất ngọt", đỉnh mày mới chậm rãi nằm ngang. An Trường Khanh thấy hắn nhìn chằm chằm mình, nhân cơ hội lấy một viên đưa tới bên miệng hắn, học hắn nói: "Khen thưởng."
Nhìn viên kẹo đưa tới trước mặt, Tiêu Chỉ Qua hơi chần chừ, liền há miệng ăn. Vị ngọt tan trong khoang miệng, nhưng hắn chỉ bắt giữ được vị ngọt giống như viên kẹo trên đầu ngón tay hơi lạnh.
Viên kẹo nhỏ hòa tan, vị ngọt lại không tiêu tan quấn quanh đầu lưỡi.
An Trường Khanh cẩn thận gói lại giấy dầu, nhét vào hà bao mới, đeo ổn thỏa túi kẹo bên hông. Đưa một hà bao khác cho Tiêu Chỉ Qua: "Mẹ và Ngọc Nhi thêu hà bao, mỗi người một cái."
Trên túi tiền thêu song lí hí thủy, hai cá chép một vàng một đỏ thân mật mà dựa gần, dưới góc phải còn thêu một chữ "Tiêu". Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua đảo qua bên hông An Trường Khanh, trên hà bao chứa đầy kẹo đậu phộng thêu một chữ "An".
Lặng lẽ nhấp môi, Tiêu Chỉ Qua cũng đeo hà bao bên hông.
***
Hôm sau trời còn chưa sáng, An Trường Khanh đã phân phó An Phúc tìm tiểu ăn mày, chờ Ngự Sử đại phu ra cửa thượng triều, đưa thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hau-2/2013994/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.