Băng bó miệng vết thương, lại mặc xiêm y, Tiêu Chỉ Qua nhìn như người không có việc gì, nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy hắn nhịn đến cổ nổi gân xanh, lúc này, ai có thể nhìn ra hắn là người bị thương chứ.
An Trường Khanh nhìn vừa đau lòng vừa tức giận: "Sao bị thương nghiêm trọng như vậy còn muốn ngài làm chủ tướng ra chiến trường?"
Tiêu Chỉ Qua mỉm cười xoa xoa tóc y: "Trên chiến trường đao thương không có mắt, trên người ai không bị thương chứ? Chỉ cần không bị chặt đứt tay chân, không thể dậy nổi, thì không gọi là trọng thương."
Có lẽ thấy y lo lắng, Tiêu Chỉ Qua lại nói: "Ngươi không biết Bắc Địch Đại Kim Ô Vương, bị ta chặt đứt một cánh tay, vì ủng hộ sĩ khí, vẫn mang thân cụt một tay ra trận. Mấy ngày trước ta đánh hắn. Đáng tiếc không thể lấy thủ cấp của hắn về, bằng không cửa thành lại có thể treo thêm mấy đèn lồng."
An Trường Khanh ngơ ngác, khó hiểu nói: "Treo đèn lồng?"
Tiêu Chỉ Qua suy nghĩ một chút, sợ dọa y, thay đổi cách nói uyển chuyển giải thích cho y: "Người Bắc Địch mấy năm liên tục tới phạm, tướng sĩ bá tánh Nhạn Châu và người Bắc Địch không chết không ngừng. Vì ủng hộ sĩ khí, cũng vì cho bá tánh hả giận, mỗi khi chém đầu tướng lĩnh Bắc Địch, đều phải treo trên cửa thành."
Nhiều năm như vậy, cửa thành treo không dưới trăm cái đầu tướng lĩnh Bắc Địch, mỗi năm kết thúc chiến sự, những cái đầu đó sẽ được gỡ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hau-2/2013916/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.