Đều nói ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm mơ thấy cái đó.
Đêm nay, An Trường Khanh lại mơ thấy chuyện đời trước. Lúc sống lúc chết nhiều năm như vậy, kỳ thật rất nhiều chuyện trước đây y đều không nhớ rõ lắm, nhưng trong cảnh mơ đêm nay, lại phá lệ rõ ràng, thậm chí y có thể thanh tỉnh cảm giác được mình đang nằm mơ.
Trong mơ, Tiêu Chỉ Qua còn ở Nhạn Châu, một mình y ngồi trong đình hoa viên ở vương phủ đọc sách. Đám hạ nhân hầu hạ không chăm chỉ, ở ngoài đình lười nhác nói xấu.
Y cũng hoàn toàn không để ý, cứ lật từng trang từng trang.
Cách đình không xa bỗng truyền đến tiếng khóc. Y theo tiếng nhìn lại, nhận ra người khóc thút thít là tiểu nha hoàn, dùng khăn che mặt, đứt quãng khóc lóc kể lể: "Nhiều người như thế, nhiều người chết như thế...... Nhà ta ở cạnh Tứ Thủy, viết thư cũng không ai dám đưa đến, khẳng định không có đường sống......"
Hai nha hoàn khẩn trương che miệng nàng, thấp giọng quát lớn: "Ngươi không muốn sống nữa, Vương quản gia đã hạ lệnh, không cho chúng ta nghị luận việc này!"
Nha hoàn kia bi thương mà giận dữ, đè nén thanh âm nói: "Những người ở cạnh Tứ Thủy đều do Tam hoàng tử độc chết! Không cho chúng ta nói thì không có việc này sao?"
"Đừng nói sảng." Một nha hoàn hơi lớn chút cảnh giác quay đầu nhìn thoáng qua An Trường Khanh, An Trường Khanh lập tức cúi đầu, làm bộ nghiêm túc đọc sách.
Nàng lại thở dài tiếp tục nói: "Nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hau-2/2013871/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.