Phủ tướng quân không có nhiều hạ nhân, những hạ nhân đó là do An Trường Khanh tới Nhạn Châu dần dần chọn mua. Hai người đi được nửa đường cũng không thấy mấy hạ nhân, nhưng cũng không sợ bị người thấy. Một đường từ thư phòng đến chính phòng, phải xuyên qua hành lang gấp khúc và hoa viên nhỏ, ngẫu nhiên gặp được một hai hạ nhân, đều cúi đầu rũ mi đứng một bên, không dám nhìn nhiều.
An Trường Khanh dựa vào tấm lưng rộng của nam nhân, nửa gương mặt có thể cảm nhận được huyết mạch đập đều bên gáy hắn, từng chút một, trầm ổn hữu lực như con người hắn. An Trường Khanh hơi nghiêng mặt, lông mi dài đảo qua bên gáy mẫn cảm, mang đến cảm giác ngứa ngáy. Tiêu Chỉ Qua còn chưa lên tiếng, liền cảm giác một nụ hôn hơi nóng, mang theo ướt át dừng bên gáy.
Hắn cứng hô hấp, chân cũng lảo đảo một chút, ổn định thân thể mới lên tiếng quở trách: "Đừng nháo." Nói là quở trách, lại không thấy tức giận, nhưng gương mặt hơi căng thẳng.
An Trường Khanh cười tủm tỉm, không hề sợ hắn, trái lại ôm sát cổ hắn hơn, nhẹ nhàng cọ xát cổ hắn, da thịt ấm áp mang lại cảm giác khiến người trầm mê, khi chặt chẽ chạm nhau có thể cảm nhận được mạch của đối phương nhảy lên, làm người ta an tâm khác thường.
Đôi tay của Tiêu Chỉ Qua đang nâng chân y, không thể đưa tay ngăn cản, chỉ có thể mặc y giương oai. Nhưng thái dương và bên gáy đã nổi gân xanh rõ ràng, như đang nhẫn nại ——
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hau-2/2013840/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.