Biết An Trường Khanh phải về An gia một chuyến, Tiêu Chỉ Qua nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không yên tâm, cuối cùng vẫn đi theo.
An Trường Đoan không ngờ tôn sát thần này cũng đi, nhất thời vừa thấp thỏm trong lòng, vừa mừng thầm. Tuy không rõ Tiêu Chỉ Qua có ý gì, nhưng mà Bắc Chiến Vương và Bắc Chiến Vương phi cùng về An phủ, đối với An gia mà nói, vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
Ba người mang tâm tư tới trước cửa An phủ.
Lão thái quân dẫn Lý thị cùng người liên quan chờ đón ở cửa. An Tri Khác giả bị bệnh giả đến cùng, không thể xuống giường thì không xuất hiện.
An Trường Khanh khách sáo hàn huyên vài câu với họ, liền nói muốn đi thăm An Tri Khác.
An Tri Khác nằm trên giường dưỡng bệnh, Lý thị dẫn bọn họ đến chính viện. Tuy An Tri Khác giả bệnh, nhưng mấy ngày nay tình cảnh gian nan, ông nôn nóng trong lòng, sắc mặt cũng mang vài phần ốm yếu xanh xao. Thấy An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua tới, tuy vẻ mặt suy yếu, nhưng vẫn muốn đứng dậy hành lễ.
Nếu đổi là người khác, thấy ông bệnh tật thế này, có lẽ sẽ không đành lòng, miễn lễ nghĩa.
Nhưng An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua cứ như người mù, làm vẻ không thấy ông đang có bệnh, đứng tại chỗ đợi An Tri Khác hành lễ. Chờ ông được nha hoàn đỡ dậy, An Trường Khanh mới chậm rãi lên tiếng: "Tướng gia không cần đa lễ, đã mang bệnh, thì không cần mệt nhọc."
Sắc mặt An Tri Khác xanh xanh trắng trắng, được nha hoàn đỡ nằm trên giường, chua xót nói: "Cha biết con hận cha, đó cũng là đương nhiên. Sau này mẹ con các con lần lượt rời đi, cha mới bừng tỉnh cảm thấy hối hận. Lúc trẻ cha quá bốc đồng, sinh ra ác cảm với mẹ con, cũng không ai chịu cúi đầu. Lòng cha có oán, vậy mà trút lên cả con với Ngọc Nhi......"
Ông vừa nói vừa lấy tay che miệng, khẽ ho khan vài tiếng, khuôn mặt tiều tụy thần sắc chân thành: "...... Vốn là cha sai, thân là cha, nhưng không có trách nhiệm. Các con trách cha cũng phải. Nhưng giờ cha càng lúc càng già, bệnh nặng một trận, cũng càng hối hận chuyện cũ. Mới mặt dày bảo Trường Đoan đi tìm con, mong ngày nào đó oán khí trong lòng con tiêu tan, có thể, có thể tha thứ cho cha......"
Không biết nha hoàn hầu hạ đã lui xuống khi nào, lúc này trong phòng chỉ còn ba người An Tri Khác, An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua. Trước đây An Trường Khanh biết ông không biết xấu hổ cầu lợi, không ngờ ông còn có kỹ thuật diễn đổi trắng thay đen như vậy.
Nếu không phải mẫu thân đã sớm nói ân oán ngày xưa cho y, không chừng An Trường Khanh đã mềm lòng.
Y chăm chú nhìn An Tri Khác trên giường bệnh, giật giật môi, nhẹ giọng nói: "An thừa tướng nói vậy không sai......"
Ánh mắt An Tri Khác khẽ nhúc nhích, cho rằng y bị mình đả động, nhưng không chờ ông vui mừng, liền nghe An Trường Khanh nói: "Ông đối với ta, có ân sinh không có ân dưỡng, biết mẹ con chúng ta bị ức hiếp suýt bị giết hại cũng làm như không thấy, thật sự không xứng làm cha. Bây giờ An thừa tướng lấy lập trường gì yêu cầu ta tha thứ?"
Lời nói thẳng thừng bén nhọn, hoàn toàn chọc phá sự yếu thế giả dối của An Tri Khác.
"Máu mủ tình thâm, con có căm hận cha, cũng không thay đổi được dòng máu An gia chảy trong người con!"
Ngữ khí của An Tri Khác trở nên cường ngạnh: "Người sống trên đời, không ai có thể tránh được huyết mạch gia tộc, tiêu dao một mình. Đại Nghiệp trọng đạo hiếu, trong lòng con có oán hận cha, cũng nên suy nghĩ cho sự nghiệp to lớn của Vương gia. Con xa cách An gia, không có chỗ tốt không nói, trái lại không duyên cớ bị người chế giễu, cũng liên luỵ thanh danh của Vương gia. Thử hỏi quân chủ triều đại nào không phải người trọng hiếu? Con thân là Vương phi, càng phải làm gương tốt. Ân oán giữa con và cha, là tình nhỏ, đại sự của Vương gia, mới là đại nghĩa. Xá tình nhỏ là đạo lý của đại nghĩa, chẳng lẽ còn cần cha nhiều lời?"
An thừa tướng không hổ là sủng thần ngày xưa của đế vương, miệng lưỡi sắc bén, tựa như An Trường Khanh mới là người lòng dạ hẹp hòi vô cớ gây rối.
An Trường Khanh đang muốn mở miệng, bả vai lại bị người ấn —— là Tiêu Chỉ Qua.
"Quả nhiên An thừa tướng suy nghĩ cho bổn vương." Tiêu Chỉ Qua nhẹ nhàng vuốt tay, trong mắt không thấy ý cười: "Chỉ tiếc, sợ là Thừa tướng chọn sai người rồi."
"Hơn hai mươi năm, có ngày nào bổn vương không bị người ta phê phán? Các ngươi xem trọng quân thần phụ tử, lễ nghi nhân hiếu. Với bổn vương mà nói, không đáng nhắc tới. Nếu bổn vương muốn lật trời, lễ nghi nhân hiếu này có thể ngăn chặn sao?" Hắn chuyển ánh mắt: "Thứ bổn vương không thèm để ý, Vương phi của bổn vương cũng không cần để ý."
Hắn nói cực kỳ cuồng vọng, An Tri Khác nghe mà trong lòng trầm xuống. Ông nghe ra, lời của Tiêu Chỉ Qua không phải hư ngôn.
Đối phương đang cảnh cáo ông, đừng mong lấy đạo hiếu ra bức bách An Trường Khanh.
Sắc mặt An Tri Khác chớp mắt u ám, nhìn hai người sóng vai mà đứng, trong lòng mơ hồ hối hận. Nếu trước đây...... Nhưng hiện giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, trên đời này cũng không có thuốc hối hận, An gia và An Trường Khanh, đã không giải được bế tắc.
Ông dứt khoát không nói tình thân nữa, chỉ bày lợi thế: "Vương phi không vì bản thân, cũng nên nghĩ cho mẫu thân và muội muội. Tuy hiện giờ ngài là Vương phi, nhưng dù sao cũng là nam nhân, Dư thị không có xuất thân tốt, sau này khó tránh bị người chỉ trích. Lại nói Nhàn Ngọc, tuổi cũng không nhỏ, không có định được một mối hôn sự, ít nhiều là bị ảnh hưởng. Nếu Vương phi nguyện ý vứt bỏ ân oán ngày xưa, ta có thể đưa Dư thị về làm bình thê, An gia cũng sẽ vững chắc ủng hộ Vương gia."
An Trường Khanh thiếu chút bị ông chọc cười, y không thể tưởng tượng mà nhìn An Tri Khác: "An thừa tướng, ông vẫn tự phụ như vậy sao?"
Vừa cho rằng chỉ cần ông nhận sai, y sẽ tha thứ; vừa cho rằng y vẫn sẽ để Dư thị dính dáng đến An gia.
"Chẳng lẽ An gia là chốn thần tiên? Mẹ ta một hai phải cột một chỗ với ông, bị ông ghê tởm nửa đời sau?" Y thật sự tức giận, người như An Tri Khác, quả nhiên không có bất luận ranh giới gì, thê thiếp nhi nữ, đều chỉ để ông ta tính kế chiếm lợi: "Không có ông, không có An gia, mẹ và Ngọc Nhi càng sống hạnh phúc."
An Trường Khanh từ trên cao nhìn xuống ông, cuối cùng hao hết kiên nhẫn, mặt mày lạnh lẽo nói: "Hôm nay ta tới, không phải còn có tình cảm với An gia, cũng không tới giảng hòa với ông. Chỉ là muốn nói cho ông, ba mẹ con bọn ta, sẽ không còn chút quan hệ với An gia nữa. An gia ra sao, không liên quan tới ta. Nếu các người còn không biết điều, ta không ngại để toàn bộ Nghiệp Kinh biết, An Trường Khanh là kẻ ngỗ nghịch bất hiếu."
Nói xong cũng lười nhìn An Tri Khác, kéo Tiêu Chỉ Qua rời đi, khi đi đến cửa, lại xoay người nói thêm: "Còn có, chút bệnh nhỏ này ngày sau đừng tới phiền ta, nếu là ngày giỗ của An thừa tướng, có lẽ ta có thể tới phúng viếng."
Tuy An Tri Khác giả bệnh, nghe xong lời này cũng cảm thấy nghẹn muốn chết, một hơi không thở nổi, thiếu chút nữa ngất xỉu, che ngực mắng to: "Nghiệt tử! Nghiệt tử!"
Hai người không để ý tới ông, đẩy cửa rời đi.
Ngoài ý muốn gặp Lý thị ở cửa, có lẽ không ngờ bọn họ bỗng ra ngoài, chưa kịp thu liễm thần sắc, biểu tình trên mặt vô cùng vặn vẹo.
An Trường Khanh thương hại nhìn bà, hai năm ngắn ngủi, Lý thị từ chủ mẫu tướng phủ cao cao tại thượng đoan chính ung dung, biến thành lão phụ nhân tóc mai hoa râm sắc mặt tiều tụy vàng như nến. Hôm nay, bà lại thành đồ vứt đi bị An Tri Khác dùng để thương lượng với y.
Nhưng mà bây giờ nhìn bà, An Trường Khanh không cảm thấy phẫn hận. Lý thị từng có ý đồ hạ độc hại chết sinh mẫu của y, khi đó y hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, nhưng không đủ chứng cứ, chỉ có thể kiềm chế, tạo mấy ván cờ khiến bà sống không yên.
Nhưng mà cảnh đời thay đổi, nhìn dáng vẻ này của bà, An Trường Khanh cảm thấy so với trực tiếp giết bà càng khiến bà thống khổ hơn. Nghe nói Nhị phòng An gia hoàn toàn cách lòng, trục lí (em dâu) Tôn thị không chịu trợ cấp, Lý thị chưởng quỹ, trong tay không có ngân lượng, chỉ có thể lấy của hồi môn trợ cấp duy trì chi tiêu, nhưng dù như vậy, lão thái quân được nhị tức phụ hào phóng nuôi dưỡng cũng không hài lòng, thường xuyên bảo bà đi hầu bệnh, động một chút quở trách giáo huấn. Tôn thị không còn con trai, đã có thái độ điên khùng, bà ta nhận định Đại phòng cố ý hại chết con trai bà, giống như bị điên nhìn chằm chằm Lý thị, mấy năm nay đã nhiều lần ngáng chân Lý thị.
Lý thị bị trăm việc quấn thân, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, trong tay không có gì xa xỉ, trong lòng tích ấm ức khó tiêu, lại mắc phải tâm bệnh. Tạp vụ cùng tâm tật, trong hai năm khiến bà già đi không ít, gương mặt hao gầy càng lộ vẻ cay nghiệt, nếu không phải còn mặc y phục đẹp đẽ, thật sự sẽ không khác mấy bà lão quê mùa.
An Trường Khanh vô tình đụng bà, nhưng trong mắt lộ thương hại, lại càng khiến Lý thị khó chịu—— lời An Tri Khác vừa nói, bà ở bên ngoài đều nghe hết không sót một chữ.
Bà mấp máy môi, muốn nói gì đó cứu vãn một hai phần mặt mũi, khiến bản thân không có vẻ đáng thương. Nhưng mà ánh mắt thương hại của An Trường Khanh cũng chỉ hiện trong chớp mắt, sau đó không chút để ý mà dời đi, nghiêng người đi qua bà.
Hai người sóng vai rời đi, khi đi qua cổng trong, bất ngờ gặp phải An Nhàn Ca.
Hiện giờ An Nhàn Ca chỉ mười sáu, mặc xiêm y hồng nhạt, dây đai yêu kiều thắt trên ngực, thân hình càng lả lướt hấp dẫn, mềm mại xinh đẹp làm người hài lòng. Ả thấy hai người đến cũng không tránh, trái lại lả lướt chào đón, muôn vàn tư thái mà hành lễ. Miệng gọi tam ca, ánh mắt lại như lưỡi câu lướt đến Tiêu Chỉ Qua.
An Trường Khanh chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, y không ngờ hai năm không gặp, lá gan của An Nhàn Ca đã lớn như thế, dám câu dẫn Tiêu Chỉ Qua ngay trước mắt y. Sau đó nghĩ đến ngày thường Liễu di nương hay diễn xuất, cảm thấy An Nhàn Ca bị nuôi thành như vậy cũng không kỳ quái.
Y lười dây dưa với An Nhàn Ca, nhấc chân muốn rời đi. An Nhàn Ca lại tiến lên chặn đường, dịu dàng nói: "Tam ca muốn đi sao? Muội mới làm điểm tâm, còn muốn để ca và...... và Vương gia nếm thử."
Một tiếng Vương gia bách chuyển thiên hồi, khiến An Trường Khanh nổi hết da gà.
Y liếc nhìn Tiêu Chỉ Qua, thấy Tiêu Chỉ Qua cũng nhíu mày, bộ dáng như gặp đại địch. Ngay cả lúc An Nhàn Ca như vậy, vẫn không đáng để coi như tình địch. Y nhìn phản ứng của Tiêu Chỉ Qua trái lại cảm thấy thú vị, cố ý nói: "Vương gia muốn ăn không?"
Ai biết Tiêu Chỉ Qua phản ứng quá lớn, tránh như tránh rắn rết nói: "Ta không ăn."
Sau đó nhíu mày nhìn An Nhàn Ca. An Nhàn Ca bị hắn nhìn đến đỏ mặt, tim đập thình thịch, khi đang e lệ ngượng ngùng, lại nghe Tiêu Chỉ Qua nói: "Ta nghe nói thiếu chút nữa ngươi sẽ vào Đông cung làm lương đệ? Ngươi cũng xứng đôi với phế Thái tử đấy, đáng tiếc."
Sắc mặt An Nhàn Ca trắng bệch, nắm chặt tay run nhè nhẹ. Giờ ai không biết phế Thái tử là người thế nào, hắn nói với ả như vậy...... An Nhàn Ca rưng rưng nước mắt, ủy khuất nói: "Vì sao Vương gia nói với tiểu nữ như vậy? Tiểu nữ làm sai gì sao?"
Bởi vì có nguyên nhân mẫu phi, cho nên trước nay Tiêu Chỉ Qua không có hảo cảm với những nữ tử thích làm bộ làm tịch, càng không có lòng thương hương tiếc ngọc gì. Với hắn mà nói, trừ An Trường Khanh và hai đứa con ra, nam nữ ngoài kia không có gì khác nhau. Bởi vậy khi hắn nói những lời này, cũng có vẻ vô cùng lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
"Nếu ngươi muốn làm Hoàng tử phi, bổn vương có thể làm chủ, đưa ngươi đến hoàng lăng hầu hạ phế Thái tử."
An Nhàn Ca run lên, gương mặt lê hoa đái vũ thật sự biến thành hoảng sợ. Sợ hãi mà lui về sau một bước, ả không dám nói nhiều, vững vàng quỳ xuống, quỳ rạp trên đất run nhè nhẹ.
Tiêu Chỉ Qua khinh thường, ngăn cách ả và An Trường Khanh, cẩn thận che chở An Trường Khanh, không vui nói: "Đi thôi, sau này không tới nữa, vô duyên vô cớ ô uế đôi mắt."
Đôi mắt An Trường Khanh hơi cong, thuận theo mà nói "được".
Hai người nắm tay đi, An Nhàn Ca quỳ trên mặt đất, không cam lòng nhìn qua, nhưng chỉ nhìn thấy Bắc Chiến Vương hung thần ác sát, cẩn thận ôn nhu mà che chở An Trường Khanh rời đi, tựa như nơi này là đầm rồng hang hổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]