An Trường Khanh rất mệt, chém giết một ngày hai đêm, y không hề chợp mắt, cả người căng thẳng, không dám lộ ra chút mềm yếu sợ hãi. Tiêu Chỉ Qua không ở đây, y chính là tâm phúc của các tướng sĩ, vô luận thế nào, y không thể gục ngã.
Thậm chí tới khi cầm hỏa súng giết người, mặc dù dạ dày quay cuồng, y cũng cố cưỡng chế, giả bộ không sao, liên tiếp bóp cò súng, bắn chết người...... Cho tới khi loại cảm giác ghê tởm này dần yếu đi, trở nên chết lặng, cuối cùng chỉ còn lại bản năng chống đỡ y không được ngừng động tác......
Lúc này cảm giác ấy lại nổi lên, cảm thấy cả người như ngâm trong bể máu nhớp nháp lạnh lẽo, không được giải thoát.
Chỉ có cái ôm ấm áp của Tiêu Chỉ Qua, mới có thể ngăn cách tất cả nguy hiểm cùng thống khổ, y còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong cảm giác an ổn, bất tri bất giác hôn mê.
Khi tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tối đen không thấy rõ năm ngón. An Trường Khanh cả kinh, trái tim tức khắc co chặt, cơ hồ cho rằng cái ôm ấm áp kia chỉ là hư cảnh trong mơ.
Y cực lực mở to mắt, run rẩy mà gọi Tiêu Chỉ Qua.
"Ta đây."
Tiếng nói quen thuộc vang lên, đồng thời nến cũng được đốt, Tiêu Chỉ Qua nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y: "Gặp ác mộng sao?"
An Trường Khanh chớp mắt, thích ứng ánh sáng, mới phát hiện mình đang nằm trên giường trong chính phòng, Tiêu Chỉ Qua ngồi ở mép giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hau-2/2013754/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.