Ba người đến thư phòng, bình lui tất cả, Tiết Vô Y mới nói tiếp.
“Lúc trước ta từng nói với hai vị, đệ nhất nhậm Tây Khương Vương Tiết Thường từng để lại họa quyển cùng bí bảo, còn dặn dò con cháu đời sau, nếu gặp người trong họa thì giao họa quyển cho người đó. Nhưng sau này ta về Tây Khương tìm hiểu nhiều lần, mới biết họa quyển mà ta nắm giữ chỉ là một nửa, tiên Tây Khương Vương giao chìa khóa cho Vương Thái Hậu bảo quản, mà chìa khóa này có lẽ là chìa khóa để mở bí bảo……”
Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua hơi trầm xuống, trước đây sứ thần Tây Khương cầu kiến An Khánh Đế cũng từng nhắc trong tay Vương Thái Hậu có một chiếc chìa khóa, bọn họ lấy bức họa trong tay Tiết Vô Y làm nguyên do, thỉnh cầu An Khánh Đế xuất binh trợ bọn họ giết Tiết Vô Y, sau khi thành công lấy được họa quyển, tìm được bí bảo, nguyện tặng bí bảo cho Đại Nghiệp. Khi đó hắn không chắc chắn nên tin chiếc chìa khóa này tồn tại hay không. Nhưng giờ kết hợp với cách nói của Tiết Vô Y, lời sứ thần trước kia hơn nửa là thật.
Đệ nhất nhậm Tây Khương Vương không chỉ để lại họa quyển, còn để lại một chìa khóa có thể mở kho báu. Nhiều thế hệ vương tộc truyền lại, nhưng sau này tới tay tiên Tây Khương Vương, vì ông bệnh nặng, ấu tử lại nhỏ. Liền giao họa quyển cùng chìa khóa cho Tiết Vô Y cùng vương hậu. Thậm chí ngay cả chuyện cũ, có lẽ đều chỉ nói một nửa cho họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hau-2/2013729/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.