Dư Tam dẫn đường phía trước, bốn người An Trường Khanh, 40 tinh nhuệ giỏi bơi lội đi theo sau hắn, chậm rãi đến Thiên Cung.
Tuy Thiên Cung tên là Thiên Cung, nhưng thực tế lại xây ở đáy vực. Vách đá dốc đứng, bọn họ được Dư Tam dẫn dắt, lấy dây đằng to chắc trên vách núi chế thành mười mấy giỏ lớn đủ để mười người ngồi, sau đó chậm rãi đưa người đến bờ sông gần đáy vực.
Mười mấy giỏ lớn đi tới đi lui mấy lần, mọi người tới đáy vực. Đáy vách đá như sông lớn chảy băng băng, thác nước trút xuống chảy vào đó, khiến cho dòng nước chảy xiết vô cùng. Dư Tam dẫn bọn họ đi xuống một đoạn, tới chỗ nước sông nhẹ nhàng, mới bảo mọi người chuẩn bị xuống nước.
An Trường Khanh hiếu kỳ nói: “Chẳng lẽ Thiên Cung ở đáy sông?”
Hai bên đều là vách núi chót vót, ở giữa là sông lớn. Liếc mắt một cái có thể thấy được toàn cảnh, căn bản không chứa nổi một tòa Thiên Cung.
“Thiên Cung ở trong ngọn núi này.”
Dư Tam chỉ ngọn núi bên bờ, đối diện là núi cao chênh vênh. Vì giữa hè, khe hở trong núi mọc đầy cỏ dại cứng, ở đối diện nhìn lại, là một mảnh xanh biếc phồn vinh.
“Trước đây Hoài Thuật An cho người đào rỗng ngọn núi này, xây Thiên Cung. Ban đầu đã có vách đá này, nhưng sông lớn ở đáy vực do con người đào, thông đạo vào núi giấu ở đáy sông. Vì phòng bị người ngoài tiến vào. Đáy sông rất sâu, chỉ có tộc Giao Nhân am hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-sung-hau-2/2013685/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.